Thursday, April 3, 2014



SÓNG DỮ

NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG









Ngọn sóng cao người ta gọi là sóng dữ,
Không phải đâu anh sóng thể hiện mình,
Em cũng là sóng khi em xa anh,
Nhớ càng nhiều sóng càng cao chất ngất.

Tình là mơ, sóng và em là thật,
Đổ vào bờ những bọt sóng nhớ thương,
Anh không là bờ biển cát, chiều buông…
Để sóng ngả vào lòng anh giây phút.

Ngọn sóng cao sẽ mang về bão táp,
Không phải đâu anh sóng chỉ trải lòng,
Như người ta có những lúc vui buồn,
Bỗng thèm muốn được chia niềm tâm sự.

Ai hiểu được lòng em hiền hay dữ?
Ai hiểu được sóng kia lúc thét gào?
Sóng vươn lên muốn níu cả trời cao,
Lòng kiêu hãnh của em cao như sóng.

Tiếng sóng ấy vọng lên từ đáy biển,
Em nhớ anh thăm thẳm tự đáy lòng,
Ai hiểu được em kiêu hãnh, lạnh lùng,
Bọt sóng vỡ có âm thầm nước mắt.

Sóng đuổi nhau như cuộc tình đuổi bắt,
Giữa cô đơn biển rộng chẳng được gì,
Chờ mong anh, em là sóng đi về,
Tiếng sóng đời em từng ngày vang vọng.

Ngọn sóng vỗ ồn ào mùa biển động,
Không phải đâu anh sóng vẫn thì thầm,
Khi anh xa, em đã giận hờn anh,
Sóng xô nỗi lòng đau vào vách đá.

Khi giận hờn em là cơn sóng dữ?
Không phải đâu anh em kể chuyện mình,
Anh không là vách đá để bao dung,
Không gần biển, gần em trong gang tấc.

Bao nhiêu sóng làm sao đong đếm được,
Những nhớ thương, những hờn giận còn hoài,
Sóng dâng cao tung bọt sóng mù trời,
Sóng không dữ, chỉ suốt đời khát vọng.

NTTD

(Feb 23- 2014)









 

No comments:

Post a Comment