Wednesday, April 2, 2014


TRÊN NHỮNG ĐƯỜNG HOA

* nhật ký mhhoàilinhphương
“Cám ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi…”     (1)




Đã qua bao nhiêu mùa, tôi không còn đếm nữa! Tháng tư về, Hoa Thịnh Đốn rưc rỡ những đường hoa…

Những hàng anh đào cánh hồng mềm bay trong gió… Tiếng sóng ru êm bên hồ nước Thomas Jefferson những hoàng hôn hiu hắt… những sớm mai se lạnh mù sương…

Những Magnolia… ngây ngây mùi cỏ dại!

Những Dogwood, hoa lấm tấm trắng hồng nhạt nhòa trải dài trên phố lạ, đường quen…

Những Crapable Japanese… với hơn hàng chục loai cùng xôn xao trong gió mới!...

(Tất cả không mang họ anh đào, nhưng trông xa cũng dịu dàng đan kín những hoa cho một chuyến viễn du về xứ Phù Tang thần thoại…)

Và trong sân vườn nhà, những bông hoa Mười Giờ trên lối đi viền cỏ… như lối vào Đại Học một thuở đầu đời, ngậm những trái me xanh!

Những Azalea trên bờ dậu của mọi cánh cửa im lìm, lặng lẽ, mở rộng đón chào bước chân ấm áp của ký ức khuất lấp, mù xa…

Chỉ biết, mùa hoa bên chồng đã làm thức giấc trong tôi bao ngày tháng cũ…

“Gió sao gió mát sau lưng

Dạ sao …dạ nhớ…người dưng thế này! “    (2)

 

Một thoáng… mà trí nhớ đã bồng bềnh trôi về đường hoa của bao mùa xuân áo lụa ngà, tóc gió bay nghiêng, rôn ràng môi thiếu nữ!...

Saigon mùa Tết, chợ hoa Nguyển Huệ, năm nào cũng bắt đầu chưng bày sau ngày 23 âm lich, đưa Táo Quân cưỡi cá chép về trời…

Và tôi với Tỷ Muội - nhỏ bạn thân - theo từng năm cũng ới để chờ nhau cùng giung giăng bát phố Bonard, ăn kem Phương Lan, và lang thang ngắm nhìn hoa xuân trải dài từ góc Lê Lợi – Nguyễn Huệ đến cuối đường ra bến Bạch Đằng, mà ở đó những nhà hàng nổi Mỹ Cảnh, Ngân Đình im lìm trên bến sông, không đủ hấp dẫn để làm vui chân khách khi tàn năm cũ!

Là những đêm lồng lộng gió. Là những ngày rộn rã bờ vui…

Tình đầu đời thơm và mát như thạch. Rón rén bước chân đi… Như thiếu nữ bên hoa ấm áp nụ cười. Như tiếng hát Dalida  trải dài trên con phố rộng, nồng nàn, quấn quít; thương yêu  “Tout l’amour que j’ai pour toi …”

Quân ạ, có phải tình yêu chúng ta giống như mùa mưa không bao giờ mất, vẫn trở về trong ký ức từng năm, và từng năm…

Ốc Hương đã đếm tình yêu chúng ta tròn bảy mùa hoa, vừa tròn bảy tuổi. Từ một cô bé con nghịch ngợm với tóc demi garcon, quần ống thấp, ống cao, nhảy cò cò với ban bè bé con trong cư xá…  tóc đã chấm bờ vai lúc nào không biết, mơ mộng vu vơ theo những bông hoa cúc vàng rực từng mùa Tết đến, ngẩn ngơ buồn nhìn những bông hoa đào hồng thắm trải dài bên dốc khu Hòa Bình, về nhà thờ Con Gà ở thành phố tẩm đẩm mù sương…

Đêm Ngọc Lan thơm ngát, ngày hoa sứ ngọt nồng ngào ngạt bay sang…

Bên lò sưởi, nghe tiếng thông khô ngai ngái trong ánh lửa bập bùng…

Có phải không anh, những mặn nồng ta đã có... Để mưa trên đời anh, trên đời em, vẫn còn giữ lại chút vốn liếng của tình cũ trên tay.

Có phải từ ngày ta xa nhau, em không về Dalat nữa? Dalat của môt thời réo gọi tình xa…

Môt chuyến xe đò. Một chuyến bay của thời anh tham dư khóa học trung cấp Chiến Tranh Chính Trị. Dalat một thời… chỉ duy nhất một Thủy Tạ lẻ loi ngơ ngác giữa mặt hồ… Của Mimosa ánh bạc long lanh, nhẹ nhàng trong sương sớm. Pensée tím âm thầm kiêu hãnh… như nỗi tuyệt vọng vô hình… không đánh gục đươc tin yêu.

Tiếng xe thổ mộ Thái Phiên lóc cóc về qua đâu đó.  Mận Trại Hầm chua ngọt trên môi, những quả dâu tây thơm thơm, đỏ au, mong nước. Café’ Tùng thơm nồng, nhưng đắng ngắt trong cổ họng, cho đêm hò hẹn dài thêm…

Bao nhiêu giòng sông trôi… và ta mãi hoài là một bến đời làm sân ga nhỏ?

Rồi vạt nắng nào xa trong tiếng nhạc chập chùng  “Dans le soleil, dans le vent” … Giọng ca bay từ triền núi đến vực sâu, từ non cao xuống miền thung lũng, về qua đồi Cù… chìm trong những vạt dã quỳ hoa vàng mấy độ yêu thương….

Nhưng có phải tình yêu đã là những vết chém để lại muôn đời thương tích trong tim, khi tay đã lìa tay trên những đường hoa ngày cũ?

*

Mùa hoa Hoa Thịnh Đốn đã về theo tiết hè sang…

Oi nồng. Hực lửa. Tôi thèm vẫy vùng trong sóng nước. Cho dịu lại những cơn đau. Cho thêm chút êm ái trên những trầm luân gánh chịu bên đời…

Bạn bè hỏi thăm. Tôi có hanh phúc bên chồng không? Tôi không biết nữa….

Thế nào là hanh phúc, khi người tri kỷ đã mãi mãi thiên thu, và ta ở lại đây, như hình, như bóng?

“Trăng tròn chỉ một đêm rằm

Tình duyên chỉ hẹn một lần mà thôi ( 3)

Nên giờ môi đã lìa môi

Nên ta giờ đã xa người trăm năm  (4).

 

Tôi bỗng nhớ Quân quay quắt trong cái êm nhẹ của buổi sáng đầu ngày. Ai bảo năm tháng sẽ phôi pha? Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ?

Tout passe, tout lasse, tout casse… (5)

Mà sao vẫn vẹn nguyên trong tôi, dù đã xa tắp áo mơ phai, tuổi ngọc yêu người!...

Tôi nướng bánh croissant, và nhìn từng giot café rơi đều trong chén tách…

Tiếng muỗng khuấy lanh canh của người vợ, không phải của tình nhân.

Tôi đã phải tư làm lấy moi thứ từ ngày đưa tay ra cho người mang nhẫn.

Mới biết, không phải dễ để tìm cho mình một người khuấy đươc những ly café xưa với cả nồng ấm, yêu thương.

Tôi ứa nước mắt. Lằng hoa vẫn đong đưa theo gió bên hiên nhà. Trời vẫn trong và cao. Sao hồn mình lẻ loi quá đổi! Ôi trái tim. Trái tim đau buốt, chưa nguôi.

Mới biết, đời là vạn ý sầu, mà niềm vui chỉ là những thoáng qua mau…

Hương thuốc Bastos xanh có còn nồng trên tóc thơm mùi bồ kết? Bờ vai nào vững chải để guc vào cho những khổ đau vơi? Trong thắt lòng, tôi gọi Quân ơi! Tiếng kêu ngào nghẹn, bi thương, nếu có còn kiếp sau để chờ nhau, hò hẹn…

*

Mới đó, mà thời tiết đã giao mùa trong se lạnh, để chuyển sang thu…

Những bông hoa cúc bên bờ dậu rực vàng trong nắng sớm.

Tôi còn nợ Quân một đời chồng vợ, tôi còn nơ đời khi chỉ muốn vong thân.

Tôi còn những ước mơ nhỏ nhoi vẫn hoài ấp ủ…

Những bài thơ rời phải đươc đóng thành tập từ môt quãng đời đá nát vàng phai đến khúc lưu vong, xa xứ.

Vẫn còn nằm yên đó. Rải rác trong một ngăn tủ… Tơi tả như xác hoa phai hiu hắt cuối mùa!

Tôi về với tôi những khoảng mù sâu trong ký ức

Tôi về với người trong mộng mị chiêm bao.

 

Tầm thường hèn mọn như cỏ cây, vậy mà sao vẫn vương mang nhiều hệ lụy?

Một ông vẫn xưng mình là “nhà thơ lớn”, đi tìm tôi cùng trời, cuối đất. Rao khắp thân quen… tôi là… người tình thất lạc của ông ta. Nếu không tìm ra tôi, mai kia chết, ông không thể nào nhắm mắt.

Điên như nhà thơ Bùi Giáng trồng cây đại thụ kịch sĩ Kim Cương.

Nhưng Kim Cương tài hoa, còn tôi trong cô đôc, hoang vu sao vẫn không thôi chịu bao đuổi đeo phiền nhiễu?

Khôi hài hơn, có những bản nhạc đươc ghi là phổ từ thơ tôi, mà thưc sư tôi không bao giờ là tác giả những bài thơ đó.

Đã yêu cầu, và đính chính nhiều lần, để trả tên lại cho tác giả bài thơ nguyên thủy, nhưng ông nhạc sĩ vẫn nhất định cầm nhầm thơ thiên hạ thành thơ tôi, không chịu sửa đổi.

Đời sao dị kỳ quá mức. Họ cứ gán cho tên mình, khi chính mình chưa lần phổ biến, sản sinh.

Thời buổi nhiễu nhương, cố tình lập lờ đen trắng giữa đúng và sai, giả và thật cho mọi mưu đồ… cho tôi không còn niềm tin, ngay cả những người sống bằng nguồn sáng tạo nghệ thuật…

Thế giới ảo lộng hành hơn thế giới thật. Và người ta cùng nhau chấp nhận sống trong hư ảnh, phù du dù chỉ là phút chốc…

Chỉ có tôi mơ mộng ngất trời, nhưng thưc tế vô biên, nên tư khép mình vào môt cõi riêng bên bờ kỷ niệm, đắm mình với chút hương hoa hiu hắt một thời trẻ dại, mù sương.

Như đâu đó… miên man ngoc lan ngát hương vỗ về theo tiếng sóng.

Biển về đêm sâu buốt đến muôn trùng….

M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG

Washington D.C tháng 09/2012.

(1)   Thơ Tô Thùy Yên

(2)     & (3) Ca dao

(4)   Thơ MHHLP.

(5)  Pascal


No comments:

Post a Comment