Saturday, December 26, 2015

khi tình yêu như một tiếng thở dài

thơ
phạm ngũ yên











Sân vườn nhà, chờ một ngọn gió đông
Thổi buốt lòng anh những ngày hoang phế
Chiếc áo anh mua giữa mùa hôn lễ
Lem luốt chiều nay vạt gió xuân thì

Em yêu đời nhưng mắt vẫn hồ nghi
Giọt nắng đuổi theo những ngày rát mặt
Ngậm giữa đôi môi tiếng cười rất thật
Bài hát chưa buồn nghe đã bâng khuâng…

Gởi về em chuyện một dòng sông
Trôi hết đêm thiêng để về với biển
Lỡ mang phù sa nhuốm đầy tai tiếng
Chảy hết về em giấc ngủ thẹn thùng

Em dấu đời như dấu một yêu thương
Sau những hân hoan những ngày rệu rã
Em tìm anh- một bờ vai để ngã
Một bàn tay đêm chải tóc ngoan hiển…

Mình không còn ngày để nói tiếng yêu riêng
Một tuần lể có bảy ngày hối hả
Bên tai nhau có những điều… dù rất quen lại lạ…
… những tiếng thầm nối lại những lời câm!!!

Trái tim già rung động suốt nhiều năm  
(Chẳng một đêm hay một ngày lơ đãng)
Chuyện Chức Nữ Ngưu Lang ở trên trời bãng lãng
Là tàn tro trong cỗ tích … lâu rồi.

Cứ tưởng chừng hạnh phúc chẳng mòn hơi
Vẫn đuổi nhau theo những ngày bão gió
Như sợi nắng trót rơi vào đám cỏ
Tình yêu buồn theo nhánh biển rưng rưng

Mình chỉ là kẻ lạ với người dưng
Sao cứ nghĩ về nhau như họ hàng quen thuộc?
Vẫn biết nước mắt chảy xuôi không bao giờ chảy ngược
Như hai lần không tắm một dòng sông…

Nhưng tháng giêng rồi mà rét vẫn long cong
Gõ vào tim anh những nhịp buồn ngây ngất
Nếu hạnh phúc luôn xanh giữa cuộc đời thường nhật
Thì xin đừng nói mãi chuyện…  chờ nhau!

Thì xin đừng nhắc lại những lời đau
Mọc xốn xang giữa cuộc đời kinh hãi…
Vừa mới hôm qua và những ngày sau mãi
Khi tình yêu như một tiếng thở dài…

Cuối tháng 12 2015
PNY
 

 

 
 

No comments:

Post a Comment