Tuesday, January 12, 2016

tự mình đi qua nỗi đau

thơ
phạm ngũ yên



















Từ bao giờ em là giấc mơ anh
Mỗi lần nghĩ về nhau là mỗi lần đau nhói
Có những điều dấu trong tim như một mùi hoa rất vội
Một sáng nào bay khắp vườn xanh

Em đến bên đời thay giọt nắng long lanh
Dọi xuống lòng anh (con sói già chất phác)
Đôi lúc môi em -cơn gió ngày nóng rát
Lau dùm anh những ngấn lệ rất buồn…

Bao cuộc đời lem luốt nghĩa yêu đương
Anh làm kẻ bại vong trên chặng đường bội bạc
Một bước sẫy chân nghe phận đời đã khác
Không đủ thời gian để đi lại từ đầu

Em bây giờ còn chưa nhận ra ư?
Giữa ngọn lửa hôm nay là bụi tro ngày trước?
Khi nỗi nhớ về nhau không thể nào ngăn được
Sẽ đau lòng làm chiếc lá xanh rơi         

Anh vô tình để lạc một trùng khơi
Có cánh buồm em đi qua ngày bé bỏng…
Có ngọn gió mơn man hai bên bờ núi rộng
Vẫn chưa từng mát lại tình yêu?

Tận đáy lòng muốn nói biết bao nhiêu   
Những tiếng yêu em từ trái tim hối hả
Những tiếng chờ nhau từ một mùa đông rất lạ…
Những miếng hôn từng trẻ mãi không già…

Em đừng hỏi những điều anh nói ra
Có bao nhiêu phần trăm là sự thật?
Anh chỉ biết tận lòng anh- sâu nhất
Một tiếng cười, một ánh mắt em ơi…

Tự bao giờ mình đi qua biển khơi
Qua những chông chênh qua những ngày xiêu tó
Tiếng khóc dấu trong môi đang trở thành bão gió
Dấu tình yêu buốt lạnh trái tim buồn…

PNY

No comments:

Post a Comment