Thursday, October 24, 2013


ĐI HẾT MỘT MÙA THU

NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG





















Làm sao đi cho hết một mùa Thu?
Đếm bằng thời gian mùa Thu rất ngắn,
Trong không gian mùa Thu dài và rộng,
Tôi lạc vào Thu không biết nẻo về.

Mở khung cửa sổ mùa Thu gần kề,
Những lá khô rơi nằm trên thảm cỏ,
Bước ra vườn sau trời vừa đủ gió
Ru lá vàng ngoan nhé đừng vội bay.

Tôi đi rong chơi hàng cây che mây,
Chỉ thấy một trời lá vàng lá đỏ,
Màu lá vàng chanh mơ màng quyến rũ,
Nhan sắc này chờ đợi một tình quân.

Hàng cây im vắng tưởng bị lãng quên,
Mùa Thu hun hút đi về đâu đó,
Lên đồi dốc cho tôi theo với nhé,
Rừng Phong ơi lá đỏ thiết tha tình.

Tôi theo mùa Thu vào con đường mòn,
Đường mòn quanh co như tình đuổi bắt,
Ngọn gió nào mang lá về mặt đất?
Lá rụng về cội. Tình có về không?

Tôi đi hết chưa mùa Thu mênh mông?
Chuyến xe nào đưa tôi theo cho kịp,
Từ trên non cao xuống thung lũng hẹp,
Tôi vẫn tìm dù mùa Thu xa xôi.

Chiếc lá cuối cùng xin hãy đợi tôi,
Để rơi nốt vào lòng tôi trống vắng,
Tiếc mùa Thu tàn ngậm ngùi tôi khóc,
Thu đến rồi đi như một giấc mơ.

Nguyễn Thị Thanh Dương.
(Oct. 19- 2013)


 

Tuesday, October 22, 2013


Ta Không Còn Nhau… Xưa…
* thơ mhhoàilinhphương
* với K. ngày ấy…









Người mịt mùng trong gió
Mùa đã tàn theo mưa
Hoa vàng phai mấy độ…
Ta không còn nhau.. xưa…

Bụi mờ trên trang sách
Bụi mù trong mắt cay
Ta bên đời lặng lẽ
Tóc bên đời nghiêng vai

Hỏi thăm vầng trăng cũ
Trăng đã già… còn đâu?
Hỏi thăm người một thuở…
Ngỡ ngàng… trong mắt sâu.

Ta mãi mãi bên ni
Người ngàn xa bên nớ
Không hát bài chia ly
Nhưng nốt trầm đã vỡ

Mới biết .. tình phôi pha
Như hồn ta …áo mỏng
Đau buốt bước chân qua..
Giữa muôn trùng tiếng sóng

Không là ngày xưa nữa
Cho ta về bên nhau
Không có gì vĩnh cửu
Trên con nước bạc đầu…

M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG
Washington D.C tháng 09/2013.

Sunday, October 20, 2013



NHỮNG NGÀY NẰM CHỜ Ở TRẠM Z
NGUYÊN NHI




1
Căn phòng có lò sưởi. Có nến trắng. Hoa hồng. Rượu đỏ. Có một người đàn ông và một người đàn bà.
“Uống mừng được thêm một ngày! Bên anh.” Người đàn bà nheo mắt.
Người đàn ông khẻ chạm ly vợ. Ngoài trời, tuyết ngớt. Rèm cửa chưa khép kín, hắt chút ánh chiều muộn.
“Anh cảm thấy một điều lạ lùng là hình như mọi sự chung quanh vẫn vậy. Trái đất vẫn quay. Sẽ chẳng có điều chi xảy ra.”
“Anh mong điều gì? Đời sống vẫn tiếp tục thôi anh. Bình thường. Dù NÓ đến. Thêm một hoặc bớt một, chẳng có nghĩa gì.”
“Nhưng với anh, đời sống sẽ tiếp tục như thế nào?”
Người đàn bà im lặng. Người đàn ông chọn một dĩa nhạc. Chọn một sự tình cờ. Họ chỉ có nhạc buồn.
“Có những chiều thế này, anh mường tượng thấy em đi. Đi xa. Một mình. Đi thật xa, về phía những con sao sớm. Rồi đợi anh.”
“Ở đâu, và lúc nào, em cũng vẫn chờ anh.” Người đàn bà cười nhẹ.
Tiếng một súc gỗ vừa cháy sụp trong lò.

2
Buổi sáng, con chim đến gõ cửa. Người đàn bà thức giấc với tiếng gõ mỏ của con chim đỏ trên mặt cửa kính, nơi có bàn làm việc của nàng. Không có nàng ở đó, con chim đánh vòng ra sân sau, gõ vào cánh cửa kính cạnh giường.
“Chào chim nhỏ, chào buổi sáng!” Người đàn ông nói từ ngăn bếp, nơi anh sửa soạn cho người đàn bà tách trà và cho mình một tách cà phê.
“Con chim về đây từ hồi nào, anh nhớ không?”
“Không! Nhưng lâu lắm rồi, từ sớm mai nào đó. Như sáng hôm nay.”
“À, sáng đó anh bảo con chim hồng y là người khách đầu ngày, mang lại một ngày mới, một hy vọng mới.”
“Rồi từ hôm ấy chưa bao giờ mình vắng người khách đầu ngày đáng yêu này, phải không?”
“Thật hạnh phúc! Buổi sáng thức dậy trong tiếng chim. Buổi tối dỗ ngủ có con bướm trắng.”
Người đàn ông lặng nhìn cánh bướm trắng mà hôm trước người đàn bà bảo anh treo trên trần nhà, nơi anh đặt chiếc giường cho riêng nàng.
“Cánh bướm trắng tượng trưng cho linh hồn những người thân đã khuất, anh biết chứ?”
“Không!”
“Rồi một ngày em sẽ nhập vào cánh bướm này! Nhìn, sẽ thấy em!”
“Em yêu, đừng mở đầu một ngày bằng những chuyện như vậy. Sáng ngày mai con chim hồng y sẽ gõ cửa cho mà xem!”

3
Lại buổi chiều. Những cụm mây cùng đường lại trở về ngang phố cũ.
“Hôm nay anh đã làm được gì nào?”
“Chôn xong củ. Mùa xuân này mình sẽ có một vườn hoa tuyệt đẹp.”
“Nhưng em có hẹn với NÓ! NÓ không đến trước mùa xuân chứ?”
Người đàn ông lục túi tìm bao thuốc lá. Anh chực đi lên phòng riêng.
“Không, không! Còn lâu lắm, em. Quên NÓ đi!”
“Hãy thực tế, anh! Phải biết chấp nhận thực tế ấy. Anh cứ sống lãng đãng! Mình còn nhiều điều cần thu xếp.”
Người đàn ông dừng lại giữa cầu thang.
“Anh không chấp nhận sự đầu hàng! Sống thêm một ngày, với anh, đó là một sự bắt đầu!” Giọng người đàn ông đanh lại.
“Anh giận em đấy à?”
Người đàn ông quay mặt đi. Chưa bao giờ anh thành công trong ý muốn che dấu cảm xúc. Đã rất nhiều lần người đàn bà hỏi anh câu hỏi ấy. Và lần nào câu hỏi cũng làm anh rưng rưng.
“Không, không, không một ai có thể giận em. Về bất cứ điều gì.”

4
Lại buổi sáng. Vẫn con chim hồng y hồn nhiên gọi sáng. Người đàn ông bật TV.
“Chả có tin tức nào tốt lành em ạ!”
“Thế hôm nay anh định làm gì?”
“Chạy một vòng phố. Lo vài chuyện tủn mủn. Xong, ghé mua một ít hoa. Một cốc kem, cho em. Và một ít rượu, cho anh.”
“Nhanh nghe! Nhớ là em có hẹn! Với NÓ. NÓ có thể đến bất cứ lúc nào! Em không muốn lúc ấy vắng mặt anh! Nhớ là mình không còn nhiều thời gian.”
Người đàn ông đứng tần ngần môt lúc nơi cửa.
“Không, NÓ không thể đến hôm nay! Anh chưa sẵn sàng. NÓ còn phải đợi lâu lắm. Chiều nay ấm, anh đẩy em đi dạo, em nghe?”
“Ngon!” Người đàn bà hớp trà. “Tối qua em ngủ được một chút. Lại mơ!”
“Kể anh nghe,” người đàn ông trở vào. Anh kéo chiếc ghế dựa sát vào giường người đàn bà. Anh vẫn thường thích nghe nàng kể về những giấc mơ.
“Em thấy mình đang ở vườn nhà anh. Em tìm hái một trái xoài xanh. Buổi trưa mình ngồi dưới gốc mận. Em thèm một ly chanh muối. Này, nhớ tìm mua cho em một trái xoài non.”
“Và một ly chanh muối nữa.” Người đàn ông xoa xoa bàn tay gầy guộc của nàng.
“Đến cùng đường thì người ta tìm cách quay trở lại,” người đàn bà lại nhìn lên cánh bướm trắng treo lơ lửng trên trần nhà, “Em đang quay trở lại đó sao? Em thường thấy lại tuổi thơ.”
“Hình như có lần anh nói với em rằng giấc mơ buồn là giấc mơ thấy lại quê nhà. Giấc mơ buồn nhất là giấc mơ thấy lại tuổi nhỏ.”
“Nhưng bây giờ thì em chỉ còn những cơn đau và những giấc mơ. Mà những giấc mơ ấy lại vui vì trong đó có anh.”
Người đàn ông hôn lên gáy người đàn bà, nơi ngày nào phủ mái tóc dài óng mượt.
“Cần gì mơ? Không phải là lúc nào em cũng có anh sao? NÓ không thể đến được đâu!”

5
Khu phố có sáu nhà. Con đường vòng dẫn ra con suối cạn. Bên kia con suối, vạt rừng hấp hối trong một thành phố mới lớn.
“Anh nhớ không, mười năm trước mình còn có thể ngồi uống trà sân sau, nhìn cánh đồng cỏ ngút mắt. Em nhớ bầy ngựa.”
“Rồi em xem, mình sẽ mất cả vạt rừng kia nữa.”
Người đàn ông dìu người đàn bà lên chiếc xe lăn. Chiều hè hâm hấp nhưng anh vẫn đắp ngang người nàng tấm chăn mỏng. Gió lớn. Nàng giữ trong tay ly rượu đỏ cho anh. Anh có thói quen lúc nào cũng phải có một cái gì để uống.
“Đã bao lần mình đi tìm chọn nhà để rồi vẫn trụ lại đây anh há!” Người đàn bà quay lại, trìu mến nhìn căn nhà nhỏ, nơi nàng đã trải qua một thời thiếu nữ.
“Bởi không đâu đẹp bằng ngôi nhà này!” Người đàn ông lại đốt thuốc.
Người đàn bà cười. Nụ cười biết ơn.
“Em muốn gặp NÓ ở đây. Trong căn nhà này. Em không muốn rời nhà trong lúc em còn cảm nhận được thế nào là sự chia cách.”
“NÓ sẽ không đến đâu! Chưa đến đâu! Còn lâu lắm em ạ!”
Những cụm hoa dại bắt đầu ngấm sương. Trên cao, vầng trăng khuyết và ngôi sao sớm.
“Tối qua, mơ màng, em nghe chuỗi tiếng chim kêu thảm. Sao ngày nay không thấy con chim hồng y, anh hở?”
“Có lẽ nó đã tìm được bạn. Có lẽ chúng đã khám phá ra được một khoảnh trời riêng.”
“Ô, cũng như mình! Em luôn nhớ rằng mình cũng có một khoảng trời riêng.” 


6
Rất nhiều đêm trời nổi sấm. Sấm ầm ì từ xa, thoắt dừng lại giữa đỉnh trời. Mưa trút nước hả hê rồi cơn bão vụt qua. Người đàn bà nhìn chăm chăm vào cánh bướm trắng treo trên trần nhà, lắng nghe những đợt sấm rượt đuổi nhau.
“Rồi một ngày em cũng sẽ nhập vào cánh bướm này. Nhớ giữ cánh bướm nghe! Hãy nhìn để nhớ em!”
“Anh không nghĩ đến chuyện ấy,” người đàn ông lắc đầu, “anh không tưởng tượng ra đêm, mình và một cánh bướm trắng. Anh không hình dung ra anh trong một thế giới vắng em!”
“Hãy cứ là anh. Là người mà em đã biết và đã yêu thương. Cứ sống như cách mà anh đã sống. Hãy đi những nơi em chưa kịp đi. Hãy làm những gì em chưa kịp làm. Hãy sống tiếp cho em...” Người đàn bà ngần ngừ một lúc. “Hãy cứ làm những gì anh thích. Bởi em thích những gì anh làm.”
“Đừng đi xa quá, em!”
“Nhưng anh không thể để rồi một ngày nào đó phải ân hận vì đã hoang phí thời giờ. Rằng có nhiều việc phải dở dang.”
“Ngủ lại đi, cưng!”
“Không có gì phiền hà nếu anh lại lập gia đình.” Người đàn bà xoa tóc người đàn ông.
“Đừng đi xa quá, cưng! Ngủ lại đi!”
“Cầu cho anh gặp ai yêu thương và chăm sóc anh như em đã từng.”
“Anh không là kẻ quấy rối!”
“Cứ là anh! Khi người ta yêu những điều giống họ, tức họ yêu họ. Rồi sẽ có người yêu sự khác biệt giữa anh và họ. Như em!”
“Đừng đi quá xa, anh không hiểu! Anh chấp nhận sự khác biệt giữa con người...”
“Từ chấp nhận đến yêu thương còn một khoảng cách khá xa.”
“Nhưng chẳng phải là chúng ta đã gắn bó nhau vì những khác biệt hay sao?”
Tiếng phong linh va đập thánh thót ngoài hiên.
“Tội nghiệp anh! Lâu quá rồi, anh viết lại đi chứ!”
“Sẽ! Nhưng em không thấy chính những ngày qua của mình đã là một bài thơ rồi à?”
“Ừ, một bài thơ đẹp! Nhưng sao những gì đẹp đẽ đều buồn buồn vậy anh?”

7
Người đàn bà vén rèm cửa cạnh giường. Nàng muốn ngắm người đàn ông đang tỉa cây vườn sau. Nàng gõ vào mặt kính. Người đàn ông kéo hé cửa.
“Đó, mở tí cửa vậy cho em. Em muốn ngửi mùi ngọc lan.”
“Tí thôi. Gió!”
“Em muốn mùa thu năm nay đến chầm chậm, lặng lẻ thôi. Cho lá kịp chín. Năm ngoái lạnh sớm quá, lá chưa kịp vàng đã khô quắt.”
“Rồi em sẽ thấy quanh đây một biển lá vàng.”
“Chắc không? NÓ không vội đến chứ?”
“Không!”
Người đàn ông thoáng nghe mùi hương quen thuộc. Không phải hương ngọc lan.
“Ô, em...”
“Em... điệu!” Người đàn bà cười thành tiếng. Tiếng cười khàn khàn. “Cho dù NÓ có đến ngày mai, hôm nay em vẫn điệu!”
“Không, NÓ chưa thể đến!”
Đó là một ngày thật đẹp. Nắng xiên qua những hàng cây, xóa sạch dấu vết trận mưa tối qua.
“Hôm nay mình có bạn chứ?”
“Chưa biết! Chắc có đó!"
“Mình có những người bạn thật tuyệt vời.”
“Tuyệt vời! Nhưng không hiểu sao anh lại... áy náy.”
“Đừng anh! Anh chỉ có thể san sẻ những ân tình anh đã nhận được của người này cho những người khác! Quy luật!”
Vài cánh bướm vàng bay chờn vờn trên những khóm hoa tím.
“Thôi, đủ rồi em. Gió! Để anh khép cửa nhé.”
“Cám ơn anh!”
“Gì?”
“Cám ơn anh đã chấp nhận em trong đời sống anh. Đã chấp nhận những khiếm khuyết của em. Chấp nhận sự tật nguyền bệnh hoạn của em!”
Người đàn ông chực khóc. Không, những điều buồn bã không thể xảy ra trong một ngày tuyệt đẹp như thế này.
“Em có hiểu em đang nói gì không? Anh sợ nhất là sự tật nguyền trong tư tưởng và tình cảm. Anh đã chứng kiến những tật nguyền và bệnh hoạn như thế ở nhiều người. Họ không tự nhận ra đấy thôi. Và còn tật nguyền của anh, em đã chấp nhận phải không? Và hơn thế nữa, đã yêu thương, phải không?”

8
“Đã mấy ngày em không thấy con chim hồng y đến gõ cửa kính nữa. Hay nó đã bỏ đi rồi?” Người đàn bà bồn chồn.
“Ừ, có thể! Chắc nó đã bỏ đi rồi!” Nhưng rồi người đàn ông không thể dấu vợ. Anh không nhớ đã có lần nào anh dối vợ chưa. Lúc nãy anh nhặt được trên đám cỏ già cái xác chim khô đét.
“Anh vừa chôn nó dưới khóm hồng!” Giọng người đàn ông rưng rưng.
Người đàn bà yên lặng nhìn sâu vào mắt người đàn ông. Rồi nàng đảo mắt qua những khóm hồng. Những khóm hồng này họ trồng từ những ngày mới gặp nhau.
“Mới đó mà hơn mười năm rồi hả anh? Nhanh quá! Nhưng hồi đó anh đã viết Con chim chết giữa khóm hồng vô cớ. Tiếng hót quên thảng thốt rụng hiên ngoài, tại sao?”
“Không biết,” người đàn ông ngần ngừ, “nhiều khi thơ chỉ là một cuộc hội ngộ tình cờ.”
“Nhưng cuộc biệt ly này không tình cờ chứ? Nhiều đêm, rất nhiều đêm, em nghe càng lúc càng rõ tiếng bước chân của NÓ. NÓ đang đến gần, rất gần. NÓ mơn trớn thịt da em. Lay động từng đốt xương em. Thôi, em không cần thuốc giảm đau nữa!”
“Còn! Em còn cần chúng!”
“Không! Đọc cái gì cho em đi!”
Người đàn ông quay mặt đi. Anh khóc. Cho sự bất lực của mình.

9
Vị linh mục thong thả khoác chiếc áo choàng. Ông ái ngại nhìn người đàn bà.
“Chị thay đổi nhiều quá! Chị… có sợ không?”
“Thưa Cha, không!”
“Tôi mừng cho anh,” vị linh mục gật đầu rồi quay sang người đàn ông. “Bây giờ anh có thể ra ngoài. Để chị xưng tội!”
Người đàn ông ra tản bộ sân ngoài. Bầy chim trời đang bình an mổ hạt, không buồn bay vì cái bóng người đàn ông. Không có con chim đỏ. Hàng tre xanh, cội trúc đào, những cụm hoa mà anh chỉ biết loáng thoáng và thường lẫn lộn tên gọi, bình an đón gió. Chiếc phong linh bình an đón gió. Anh không nghĩ rằng rồi anh có được sự bình an như cây cỏ.
“Tôi mừng cho anh,” vị linh mục đã đứng nơi cửa trước. “Nhưng tôi cũng chia sẻ với chị nỗi ái ngại về anh. Anh phải biết chấp nhận ý muốn Thiên Chúa. Chúa đã cho. Và bây giờ là lúc anh trả lại. Tôi sẽ luôn cầu nguyện cho sự bình an của anh.”
“Cám ơn Cha. Con vững chãi. Con sẽ có được sự bình an ấy!” Lại một lần nữa, như nhiều lần, rất nhiều lần trong đời, người đàn ông thốt ra những điều anh không chắc.
Người đàn ông quay vào nhà. Người đàn bà cười tươi. Nụ cười anh vẫn thường gặp những khi nàng ở nhà thờ.
“Hôm nay anh lại phạm tội rồi!”
“Gì nào?”
“Không được uống rượu buổi sáng, trước lễ nhận Mình Thánh Chúa!”
“Anh sẽ để ý! Lần sau!”
“Em không chờ lâu được đâu! NÓ không chờ đến lúc anh thực hành lời hứa đâu!”
“Không, không, NÓ không được, không thể đến lúc này…”

10
NÓ đến đúng vào một ngày lập thu.
CÁI CHẾT được báo trước, đã hẹn hò, được chờ đợi, nhẩn nha, lừ lừ đến, nhưng phút gặp gỡ lại cực cùng tàn liệt.
Người đàn ông vừa mớm cho nàng thìa súp thứ ba thì đột nhiên thân thể nàng co rúm. Nàng lên cơn động kinh! Trước khi đôi mắt nàng nhắm nghiền, người đàn ông, dù trong cơn hốt hoảng tột cùng, vẫn thấy được trong đôi mắt đục mờ ấy nỗi buồn vời vợi chia xa.
Vậy là nàng đạt được ý nguyện: khi người ta đến đưa nàng đi, nàng đã hôn mê. Nàng không còn cảm nhận được sự chia lìa với căn nhà nàng đã trải qua một thời thiếu nữ. Nơi nàng đã gặp và đã yêu. Nơi nàng đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc.
Người đàn ông thường nhìn cánh bướm trắng trên trần nhà, góc có bức chân dung người đàn bà. Nhiều lúc anh nhìn thật lâu vào người đàn bà trong bức chân dung nhưng, lạ, lại thấy nàng trong cánh bướm.
Anh cũng thường đến nhà thờ mỗi ngày, ngồi bên mớ tro cốt của người đàn bà, trò chuyện đôi phút với nàng. Anh hay nói với nàng về những ngày, những tháng, những năm cùng ở trạm Z. Chờ NÓ!
Thỉnh thoảng anh mơ thấy nàng. Bầu bỉnh. Khoẻ mạnh. Không xe lăn. Không nạng gỗ. Nàng đi lúp xúp dưới những tán lá thấp quê nhà anh. Có lẽ nàng đang tìm một trái xoài xanh. Có tiếng một con chim hồng y kêu ríu rít trên cành khô.
Người đàn ông còn ở lại trạm Z. Vẫn làm những việc anh ta thích. Và không thích. Vẫn làm nhiều chuyện đần độn. Và nhiều chuyện anh ta tưởng là khôn ngoan. Và vẫn chờ!

Nguyên Nhi


Monday, October 14, 2013


MIỀN TÂY KHÔNG CÓ GÌ LẠ 

tản mạn của NGUYỄN NGỌC TƯ
29.07.2013 20:16




Rượu đến độ hăng, cuộc nhậu cũng đủ lâu, hai nhà cùng xóm rủ rê đổi vợ chồng cho… mới, chung đụng cũ xèo hoài chán thấy mồ. Những người chứng kiến tưởng vì rượu nói chơi cho vui, nhưng sáng hôm sau hai bà vợ tỉnh bơ xách gói chuyển sang nhà của nhau sống với chiếu giường mới mẻ. Họ nói hết tháng ai lại về chỗ nấy, có sao đâu. Người kể chuyện nhẩm đếm bữa nay nữa là mười ba ngày họ đổi ngôi, chị nhớ vì buổi nhậu ấy ngay dịp đám giỗ má chồng mình.

Mấy câu chuyện kỳ khôi bạt mạng kiểu vậy vẫn thường lửng lơ trên những chuyến xe bus ngược xuôi liên huyện. Chỉ mấy bà già là còn kêu quỷ thần ơi, vợ chồng với nhau đâu phải cái áo. Nỗi mệt đường dài bay biến, thay vào đó là hoang mang, tự hỏi những gì xảy ra dưới gầm trời này ta biết được bao nhiêu, những giá trị đạo đức đang sấp ngửa đến độ nào. Hồi đầu tôi thường phản ứng bằng ý nghĩ thiên hạ đồn thổi chơi thôi, chắc gì thiệt. Giờ thì ngờ ngợ, biết đâu đó. Miền Tây chẳng gì là không thể. Người ta vẫn kể chuyện năm ông nhậu xỉn kích nhau bơi qua sông, hai trong số ấy mãi mãi không lên bờ nữa. Chuyện thằng nhỏ đi ở đợ, bị chủ hành hạ bằng những nhục hình thời trung cổ. Chuyện hồn cô Ba xác chú Chín chữa ung thư bằng vuốt ve. Chuyện cả một ấp xóm mấy chục nóc gia nhưng người học cao nhất chỉ đến nửa chừng lớp Bốn. Chuyện lúa rớt giá cả vùng rủ nhau trồng mía, mùa sau mía chẳng ai mua họ chất thành đống đốt cho khói lên trời. Chuyện những cô gái lấy chồng ngay sau cuộc gặp chú rể một ngày, gọi tên nhau còn trật lất. Có sao đâu, dân miền Tây chịu chơi mà. Ai quan tâm lằn ranh của chịu chơi và liều mạng.

Bạn có lần dỗ dành, nói viễn tây nước Mỹ, miền Tây nước Pháp cũng là xứ chịu chơi đó chớ, "Mà dân miền Tây cá "gô gột gẹt" của em có máu lưu xứ giang hồ trong người, sẵn sàng bỏ xứ sở đất đai, đền đài để ra đi tìm đất mới, may mà biển kìm chân chứ không thì chẳng biết họ dừng lại ở đâu". Ờ, chắc nhờ chịu chơi nên mới có miền đồng bằng trù phú bây giờ, cú đốt tiền nịnh gái của công tử Bạc Liêu mới đi vào kinh điển, dân sông nước mới từ bỏ cái Koler tịch tang cải tiến máy xe chạy vỏ lãi xé gió lở bờ. Cái hiếu khách, phóng khoáng cũng từ chịu chơi. Ghé một nhà bất kỳ, cuộc nhậu lập tức bày ra, sau ba ly rượu xình xang ta sẽ biết có bao nhiêu lúa trong bồ, thêm ba ly nữa biết có bao nhiêu vàng dưới đáy tủ. Phơi bày, dù mới gặp lần đầu. Và vì chịu chơi nên đi đâu tôi cũng nghe giọng con gái xứ mình. Cả cái day dứt của tôi hồi mười năm trước khi nghe tiếng tiếp viên trong quán tối, giờ cũng phai màu. Có gì lạ đâu, nổi trôi bất tận.

Dường như không gì khiến người xứ này day dứt lâu. Mấy cô dâu Việt bỏ mạng bởi bạo hành ở xứ người chẳng ngăn nổi tụi con gái ùn ùn xếp hàng chờ đàn ông ngoại quốc săm soi coi mắt. Những cái chết chẳng gây xáo động là bao, ngoài cái tặc lưỡi ơ hờ, "chậc, sống chết có số hết, đâu phải cô dâu nào cũng giống cô dâu nào. Có sao đâu". Viết báo cứ phân vân không biết gọi sao cho chính xác, vô cảm hay bất chấp, hết mình hay sống không có gì để mất. Nói là "bán mua" cứ sợ quá lời, khi người con gái mà ta mỉa mai là món hàng lại háo hức, rạng rỡ như thể đã lấy đúng người mình yêu.

Mỗi lần nhìn những con người lem luốc, quê mùa lơ ngơ trên bến xe miền Tây, rõ ràng là chỗ ấy đất bằng gió bụi nhưng như nhìn thấy họ đi cầu khỉ. Chênh vênh chới với trên thân cây nhỏ giữa dòng. Tâm thế qua cầu khỉ là cứ đi đã, đến bờ bên kia được hay không, có rơi xuống sông không, tính sau. Như những đứa nhỏ phải bỏ học vì không có tiền đi đò, chẳng ai nghĩ đó là một cú đóng sập cửa của mặt trời chi cho ghê gớm. Không học nữa thì đi mót lúa, cắm câu. Có sao đâu. Xứ này ưa nói "mút mùa lệ thủy", "quăng nguyên con", "chơi tới sáng" nên cũng có những cụm từ tự an ủi lúc thương đau: "có sao đâu", "nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ".

Dân gian miền Tây ít hoặc không xài "thảng thốt". Kể cả một bữa ta nghe tin thằng bạn dưới quê đang nằm viện ở Sài Gòn, vì biến chứng sau vụ tự bơm silicon vào cúc cu cho hoành tráng. Mắc cười, nhưng không kinh ngạc. Ta nhớ thằng đó hồi nhỏ cũng hụt chết một lần vì nuốt trộng con cóc sống, chỉ để chứng tỏ anh hùng. Nhưng đêm nằm ngẫm nghĩ, cái dửng dưng kiểu này, là bởi ta vô cảm hay do miền Tây vốn chẳng có chuyện lạ nào.

 

Wednesday, October 9, 2013


VẠT NẮNG SÂN CHÙA/Neten Rinpoche
CHIÊU HOÀNG


Người ta thường cho thày là một vị Tulku, là tiếng để chỉ cho những vị đã từng tu tập từ đời trước và có nguyện trở lại tái sanh trong cõi người.
Do sự kính mến, ngoài cái pháp danh của thày là Neten, họ thường kèm theo chữ "Rinpoche" (có nghĩa là cao quý). Neten có phong tư rất hiền hòa và từ bi, thày có nhiều Phật tử, và những buổi lễ lớn thày ban thường có rất nhiều tín chúng tới tham dự.
Năm lên bảy. Một vị sư già đi ngang và quả quyết Neten là một vị Lama đã từng tu tập nhiều kiếp, nay có nguyện tái sinh trở về cõi người này. Sư còn bảo, trong tương lai, nếu Neten chọn đi trên con đường đời sẽ là một người rất thành công, còn nếu đi theo con đường tu hành thì sẽ trở thành một vị đại đạo sư nổi tiếng. Cha mẹ Neten rất hoan hỷ khi nghe tin này, lập tức họ đưa Neten đến một tu viện lớn nổi tiếng của người Tây Tạng ở Ấn và xin cho Neten được xuống tóc, quy y. Neten nhớ rõ lòng mình lúc ấy. Thật bồi hồi, sung sướng và xúc động tới độ không thể cầm được nước mắt.

Quả nhiên, thày rất thông minh, tựa như người đã từng học qua, nay chỉ ôn lại mà thôi.Thí dụ như một đoản kinh rất khó nhớ, đối với các vị tu sĩ khác cần phải một thời gian dài mới có thể lãnh hội được thì đối với Neten, chỉ khoảng vài ngày thày đã hiểu cặn kẽ và thuộc lòng.
Vị bổn sư của thày rất hài lòng về việc đó, càng quý mến và kỳ vọng ở Neten nhiều hơn nữa.
Năm mười bốn tuổi, Neten thọ giới tỳ kheo. Năm hai mươi hai tuổi, thày xong bằng tiến sĩ Phật học (sau khi đã trải qua tất cả những sự thử thách và tranh luận). Thày được hội kiến với đức Dala Lama nhiều lần. Năm ba mươi tuổi, thày bắt đầu đi khắp nơi thuyết pháp ... Danh thày nổi như cồn, tín chúng còn gọi thày bằng một cái tên Lama thân mến...

Dòng đời cứ xuôi chảy...
Một hôm, thày bổn sư muốn ủy nhiệm Neten đến trụ trì một ngôi chùa mới xây ở tận một tiểu bang xa xôi bên nước Mỹ. Tâm thày dường như không vui. Có lẽ thày không muốn xa vị bổn sư mình.
Ngoài lý do đó, hình như còn một lý do nào mà thày chưa biết rõ, chỉ thấy tâm xao động, mà sự sao động đó thày không sao dằn được. Chẳng biết điều lành hay dữ. Tối đó, thày ngồi nhập định, xem xét tìm hiểu nguyên nhân. Thày chỉ thấy một đám mây đen lởn vởn trên bầu trời. Nó mờ nhòa, không rõ. Chỉ biết sẽ có điềm họa sắp đến, mà chẳng biết đó là điềm gì. Định bụng, sáng ra thưa với thày bổn sư xin được ở lại học tiếp và xin ngài ủy nhiệm một vị khác. Nhưng, ngẫm nghĩ, nếu đó là nghiệp quả phải trả, thì cũng nên dứt khoát trả hết trong kiếp này... Vì ý nghĩ đó. Thày quyết định tuân hành bổn sư mình ..

Phái đoàn đi đón Neten Rinpoche ngoài phi trường gồm năm người. Ba nam, hai nữ. Họ đứng thành hàng dọc dâng tấm khăn trắng (một truyền thống của Tây Tạng khi gặp một vị Lama đạo hạnh). Thày nhận khăn rồi lần lượt quàng lại lên cổ để ban phước lành cho người dâng khăn. Tới người cuối cùng là một nữ nhân. Thầy không nhìn rõ mặt, vì nàng dâng tấm khăn lên ngang mày .
Thày chỉ nhìn thấy đôi bàn tay trắng mịn với những ngón thon dài, nhưng thày cũng nhận ngay rằng, đây chính là điềm họa cho mình. Thày hơi khựng lại một thoáng. Nhưng, tâm trở lại bình tĩnh, thày khẽ nhận khăn rồi choàng lại lên cổ nàng. Lập tức, nàng chắp hai bàn tay vào nhau, khuôn mặt nhìn xuống, lưng hơi khom lại tỏ một thái độ cung kính. Thấp thoáng, thầy thấy một khuôn mặt son trẻ, với đôi mắt đen nhánh như mắt con chim câu... Nàng khá đẹp. Nét đẹp dịu dàng của dân gốc Á. Mái tóc dài, mướt như một dòng suối. Trông nàng có một nét rất quen thuộc nào đó, nhưng tuyệt nhiên thày không nhận ra được mình đã gặp nàng ở nơi chốn nào.
Năm người đi đón thày đều là người Việt. Họ vừa líu ríu theo chân thày vừa kể cho thày nghe những sinh hoạt ở Mỹ. Ông Đoàn, người trong ban chấp hành của chùa, tường trình ngay:
- Thưa Neten Rinpoche, vì còn một vài trục trặc về giấy tờ, hiện tại chùa chưa thể xin được để thày có thể thành thường trú dân tại đây.
Nhưng chúng con xin được visa, thày có thể ở tại Mỹ sáu tháng. Trong khoảng thời gian này, chúng con sẽ cố gắng xin thẻ xanh cho thày.
Được. Chuyện ở lại còn tùy có đủ nhân duyên không.
Tôi hy vọng trong thời gian ở đâỵ Mọi sự sẽ tốt đẹp...
Con đường từ phi trường về chùa cũng khá xa, mọi người nói chuyện ríu rít. Nhưng nàng chỉ dõi mắt ra ngoài cửa kính xe, nhìn dòng xe cộ chảy ngược xuôi, tuyệt nhiên nàng chẳng nói lên lời nào. Hình như nàng cũng chẳng chú ý gì tới vị thày cho lắm. Ông ta trông còn quá trẻ - nàng nghĩ - chẳng biết sự tu chứng của ông tới đâu...

Những tuần lễ kế tiếp, Neten Rinpoche ban một loạt những buổi lễ quán đảnh. Tín chúng đi dự rất đông. Vì người thông dịch từ Anh ngữ sang Việt ngữ đi xa, nên tình cờ nàng lại được bầu làm thông dịch viên tạm thời trong khi chờ đợi.
Nàng rất sung sướng vì được lựa chọn, đồng thời thật hãnh diện, vì từ hồi nào tới giờ, nàng chưa bao giờ làm được một việc gì hữu ích cho ai. Nay, tự dưng nàng lại được đề cử và nhất là được thân cận với một vị đại đạo sư đầy đủ phẩm hạnh, chẳng ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy mình rất quan trọng.
Trong việc thông dịch, thày dành rất nhiều thời gian để giải thích thêm những danh từ Phật học nàng chưa hiểu rõ, nên nàng thường dành một ít giờ trước buổi lễ, hay những buổi giảng lên gặp riêng thày, tóm tắt ghi chép những gì thày muốn giảng. Tuy chưa làm thông dịch viên bao giờ, đôi khi gặp những danh từ chuyên môn làm nàng lúng túng, nhưng vì có được một kiến thức rất khá về Đại thừa, và nhờ sự kiên nhẫn của Neten Rinpoche, cộng với lòng mong học hỏi, trí thông minh, chịu khó của nàng nên cũng hiểu được ít nhiều những gì thày muốn nói.
Tình thân giữa Thày, trò ngày càng đậm. Khác với ý niệm đầu tiên nàng gặp Neten Rinpoche tại phi trường. Ngược lại, nàng nhận ra rằng, cái ông thày này thật đáng nể. Ông có thể đọc suốt được tư tưởng của người đối diện. Hơn thế nữa, hình như ông có thể nhìn thấy được một vài điều của quá khứ và tương lai. Nhưng chẳng bao giờ ông nói, các nhóm đệ tử biết được đều do sự tình cờ rồi họ kháo nhau thêm, từ một thành mười, từ mười thành trăm, tô điểm vị thày mình thêm huyền hoặc... Nàng bắt đầu tâm phục, khẩu phục vị sư trẻ này. Lối hành xử của nàng cũng tỏ vẻ tôn kính và yêu mến thày hơn.
Một buổi sáng. Trong sân chùa ngập nắng, thày Neten thấy nàng mặc chiếc áo dài Á đông bước vào cổng chùa, khuôn mặt rạng rỡ... Nhìn thoáng, thày có cảm tưởng nàng chính là vạt nắng đầu ngày, thày thấy lòng rung động, bàng hoàng, cảm nhận pháp giới này không phải một, cũng không phải khác, nó thật chập trùng biến hiện. Có phải chăng, người thiếu nữ kia đang "biến" thành vạt nắng hòa nhập với bản thể nhất như của vạn pháp? Thày nghiêng tâm nghe lòng mình rung động, rồi với sự phản xạ máy móc của nghiệp dư còn đọng lại trong tâm, thày vội vã bước ra sân "đón" lấy vạt nắng ấy.
Cả hai nhìn nhau. Kỳ diệu thay, thày có cảm giác mình cũng biến thành ánh nắng chan hòa, hợp với vạt nắng vừa xuất hiện thành nhất thể như nước hòa với sữa. Trong phút giây mầu nhiệm ấy, ngôn ngữ quả là "bất khả ngôn thuyết"...
Hình như người nữ cũng cùng trong một tâm trạng ngây ngất ấy. Nàng thốt lên với một giọng tràn đầy xúc động:
- Thầy…
Nàng loạng choạng muốn té quỵ, thân người mảnh mai như muốn đổ ập về phía Neten. Bằng một phản xạ tự nhiên, máy móc, thày Neten vội đưa tay ra đỡ.
Cùng lúc thày cũng đủ tỉnh thức để lùi lại một vài bước, tránh cho toàn thân nàng dựa hẳn vào mình, giọng thày lấy lại bình tĩnh, hỏi khẽ:
- Đệ tử có sao không?
Thiếu nữ ấp úng:
- Không...không...!!
Bỗng dưng… trong con ... có một niềm cảm động… tới muốn bật khóc...
Vì sự tự trọng, Nàng cũng vội vã lùi lại làm cho thân mình bị mất thăng bằng, lảo đảo. Hai bàn tay dơ ra gần chạm nhau lại bị vội vã rụt về. Cả hai đứng nhìn nhau trong suốt chiều sâu của tâm thức. Hốt nhiên, Neten Rinpoche đọc được trong ánh mắt nàng cả một khung trời vừa sụp đổ, trong đó cưu mang một nỗi đau đớn tận cùng của của sự thất vọng và yêu thương...

Sau buổi sáng hôm ấy, phong tư của Neten Rinpoche hình như không có gì thay đổi. Nhưng nếu để ý kỹ, trong những hành động và cách cư xử - tuy kín đáo nhưng thày cũng dành cho nàng một sự chăm lo đặc biệt hơn, cùng với lòng bi mẫn như lúc nào cũng phủ chụp xuống nàng. Thày vẫn gặp nàng trước những giờ thuyết pháp. Nhưng có lẽ thày tránh không muốn gặp riêng nàng ở bất cứ chỗ nào trong chùa. Còn riêng nàng, gần như một huyền lực của nghiệp cũ đã chín mùi. Dần dà, nàng bỗng nhận ra một điều "khủng khiếp", nàng không thể sống thiếu thày, nàng bỗng thấy mình có một nhu cầu rất cần thiết mỗi ngày là phải được gặp thày, phải nhìn thày, nghe thày nói, ngắm thày cười, hay chẳng cần làm gì, chỉ cần phục dưới chân thày nghe thầy lần tràng hạt với những câu chú như một chuỗi âm thanh dính liền nhau không dứt. Tệ hơn nữa, trong tận cùng sâu thẳm của tâm thức, nàng khởi tâm muốn "chiếm hữu" thày cho riêng mình, cảm giác chiếm hữu ấy mạnh tới độ nàng nàng cảm thấy rất khó chịu và ghen tức khi thấy thày nói chuyện vui vẻ với những người khác. Những lúc như vậy, tâm nàng thật bồn chồn, không yên và cực kỳ đau khổ. Biết điều đó là xấu, nhưng nàng thực không thể cưỡng nổi sự ghen tuông.
Một hôm lên chùa sớm, định vào chào thày thì nàng đã thấy có một chị Phật tử khác đang trong phòng trò chuyện, chẳng biết chị nói chuyện gì mà nàng nghe tiếng thày cười hòa với tiếng cười ròn rã của chị. Buồn bã, nàng ra ngoài sau hè ngồi khóc. Khóc chán, nàng lại thò đầu vô xem chị Phật tử nói chuyện xong chưa. Vẫn thấy chị ngồi thụp dưới chân thày nói cười vui vẻ.
Nàng thấy tim mình quặt thắt lại. Nàng cũng thấy mình thật vô lý khi cứ quẩn quanh trong một ngõ cụt như thế. Trong lúc này, hình như những giáo lý của Phật mà nàng học hỏi từ bao lâu, cứ chảy trôi theo dòng nước mắt, chẳng giúp được gì cho nàng mấy đỗi...

Nhưng nỗi buồn không hẳn mãi mãi sẽ là thế. Nó chính là "mặt bên kia" của niềm vui. Đôi khi nàng được thày cho tham gia vào công việc của chùa, như việc tô những bức tượng Phật. Thật lạ, chẳng hiểu những tượng Phật đó ở đâu ra mà đầy cả bàn. Mỗi bức cao khoảng một tấc, đủ các vị Phật với những thế ngồi khác nhau. Nàng ngồi xà xuống và hỏi thày với giọng đầy khích động và ngạc nhiên:
 - Ôi chao... Tượng Phật ở đâu nhiều thế. Cho con tô với nhé?
 Vị thày ngước nhìn người thiếu nữ đọc được tất cả sự khích động trên đôi mắt ngây thơ của nàng, thày cười:
- Được! Nhưng chị tô có khéo không? Tô tượng cũng là một hình thức thiền định và quán tưởng. Lại nữa, có một vài chỗ phải rất cẩn thận, không được tô lem nhem, nhất là điểm nhãn Phật thì lại càng phải khéo léo lắm!
 Sợ thày đổi ý. Nàng nói ngay:
- Con làm được mà!
Nàng sung sướng vô cùng khi được ngồi bên thày như thế. Ban đầu thày cho nàng tô những phần dễ, thấy nàng tô khéo, thày cho tô phần tóc (một chút xíu phần trên trán, nơi đó nếu không khéo sẽ bị lem qua vương miện trên đầu). Nàng thích nhất ngồi tô thân thể Phật một màu vàng ròng. Tô lớp đầu không thấy vàng mấy, nhưng nếu kiên nhẫn tô lên từng lớp chồng nhau, đợi lớp này khô, lại tô thêm lớp mới cho đến khi có một mầu vàng óng đẹp như một khối vàng thật. Nàng thích tới độ mê mải làm mãi tới gần bảy giờ tối mới chịu về. Trước khi về, nàng khoe với thày "công trình" mình vừa làm cả ngày. Một tượng Phật Thích Ca, một tượng của ngài Quán Âm. Cả hai tượng đều có một màu vàng óng trông rất đẹp mắt...
Niềm hạnh phúc của nàng bị cắt đứt khi người thông dịch viên cũ trở về. Nàng không còn có cơ hội gần gụi thày nữa. Nàng nhớ thày, sự nhớ nhung kỳ quặc đến độ nàng cảm thấy hổ thẹn về mặc cảm, nghĩ rằng, mình chính là con ma nữ đến quấy rối người tu hành. Lòng nàng luôn luôn cảm thấy đau khổ và buồn sầu. Đau khổ vì biết rằng, tình yêu (nếu có) của mình chính là một tình yêu bệnh hoạn và mù quáng vì nó đã đặt không đúng chỗ. Buồn sầu khi biết chắc rằng mình đã chẳng ít nhiều gì cũng đang tạo những nghiệp xấu, ác... Vì sự mặc cảm ấy, nàng thường có thái độ tránh né và không dám đến gần thầy nữa. Nhưng vì lòng nhung nhớ cứ dâng đầy, nên chẳng bao giờ nàng bỏ một thời thuyết pháp nào cả .

Một buổi chiều, sự nhớ thương gần như không còn chịu đựng được nữa. Nàng lang thang xuống phố, mua ba cành hoa Lilly trắng đem lên chùa dâng thày. Cảnh chùa vắng vẻ, nàng bước vào với nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực. Nàng ôm chặt ba cành hoa trước ngực như một sự chở che, ngăn cấm mình phạm tội.
Các thày nhỏ chắc đang ở sân sau chùa trồng tỉa, chỉ còn lại Neten Rinpoche ngồi trong một phòng cạnh chánh điện đang tô các tượng Phật. Nàng bước vào với một thái độ của một kẻ phạm trọng tội, mặt người nữ tái xanh, rụt rè và lắp bắp:
- Con đem... dâng thầy mấy... cành hoa... Lilly... trắng...
Neten Rinpoche ngẩng lên, ánh mắt từ bi như thấy suốt được tâm tư nàng, thong thả đáp:
- Thật là tuyệt diệu. Ta đang đợi chị đến... (Rồi ngắm nhìn ba đóa hoa trắng nuốt, đôi mắt lung linh, hoan hỷ, thày tiếp). Mấy đóa hoa mới đẹp làm sao!!. Chị hãy cắm vào bình dâng lên lễ Phật.
 Sau quay lại đây, ta muốn cho chị coi cái này...
 Thiếu nữ líu ríu làm theo như một mệnh lệnh. Cắm những cành hoa trắng vào bình, xì xụp lạy trước những tượng Phật đang ngồi trên bệ thờ rất trang nghiêm. Chẳng hiểu sao lúc đó nàng cảm thấy xúc động lạ kỳ và nước mắt cứ tuôn như mưa... Nàng phải đợi một lúc cho tâm lắng đọng mới dám bước qua phòng bên gặp Neten. Thày nhìn nàng chăm chú. Như người đã biết rõ được vấn đề, nhưng vẫn cứ hỏi:
- Chắc chị đang gặp chuyện... khó khăn?
Chỉ chờ có thế, nàng òa lên, nức nở:
- Dạ phải. Xin thày ban bình an cho con...
Vị thày thở dài. Nhìn người nữ một đỗi rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng dịu dàng bảo:
- Có những điều ta cần phải nên buông bỏ thì sự khổ đau mới chấm dứt...
Vừa nói đến đó, Neten buông tay nàng, dùng cả hai bàn tay mình ôm lấy khuôn mặt người nữ, (dưới dạng hình thức ban phép lành), rồi thày cúi xuống, thấp dần...thấp dần... cho tới khi trán của Neten đụng lên trán nàng...
Do sự gia trì của vị đạo sư. Mọi sự như được hiển bày trước mắt. Nàng nhìn thấy rõ trong một kiếp quá khứ nào đó của chính nàng. Hình ảnh người nữ đang đứng với chiếc áo cánh trắng mong manh. Trên tay cầm ba cành hoa Lilly mầu trắng nuốt. Sau lưng nàng là một khung cửa chói lòa ánh nắng với vườn hoa muôn sắc. Đối diện là chồng nàng, họ đang trao nhau những ánh mắt thương yêu. Người nữ đặt ba cành hoa lên ngực người nam nhìn chàng say đắm nói khẽ qua hơi thở:
- Anh ạ. Em nguyện sẽ đời đời kiếp kiếp được làm vợ anh và được hạnh phúc như thế này mãi mãi...
Đôi mắt người nữ ngước lên long lanh. Mùi hoa Lilly thơm ngát đâu đây...

Vị đạo sư buông tay, rời trán mình khỏi trán nữ nhân. Nàng xúc động tới độ bật khóc. Nàng nhớ lại tất cả như chuyện mới xảy ra hôm qua. Tim nàng run run như con chim non bị lạnh. Giọng đạo sư trầm trầm:
- Đã vài đời, vài kiếp, chúng ta từng là vợ chồng và rất sung sướng, hạnh phúc, đã từng được làm thân người, thân chư thiên, nhẫn đến có được những thân vi diệu trên từng trời Phạm Thiên và đã từng hưởng tất cả những sung sướng của cõi nhân gian này... Dẫu vậy, chúng cũng chẳng đem lại hữu ích gì mấy đỗi. Ngược lại, chúng ta cũng đã từng nhiều đời, nhiều kiếp - do sự vô minh, tham ái - mà phải chịu mang thân ngạ quỷ, súc sanh, nhẫn đến ở trong những địa ngục nóng, lạnh để phải chìm nổi trong luân hồi và thọ nhận tất cả những khổ đau. Nay, cơ may trở lại được thân người, tôi lại được gặp em, dẫu trong một hoàn cảnh hoàn toàn đổi khác, nhưng đó cũng là cơ may cho chúng ta gỡ những nghiệp quả từ kiếp trước. Sao em không nhân cơ hội có được thân người hiếm quý này tu tập cầu giải thoát? Sao cứ phải cam chịu loanh quanh trong luân hồi tạo thêm ác nghiệp? Hạnh Phúc ư?
Thế nào là Hạnh phúc? Nếu lấy cái Hạnh phúc của trần gian này để làm niềm vui thì cái niềm vui ấy thật bọt bèo, dễ vỡ...
 Vị đạo sư đứng lên. Ông mở tung cánh cửa sổ trông ra vườn. Nắng vẫn còn lung linh trên những đóa cúc vàng hắt lên những ánh sáng cuối cùng của ngày tàn. Ánh sáng bên ngoài tràn vào căn phòng bắt đầu tối làm thành một viền sáng quanh thân ông. Ông quay nhìn người thiếu nữ vẫn còn đầm đìa nước mắt thong thả nói rõ từng tiếng:
- Phải. Em vẫn còn vướng với tôi một lời nguyện ước. Thảo nào lần đầu tiên gặp em ở phi trường, tôi đã nhận ra được nét thân quen. Nhưng thực tâm tôi không muốn đòi, bởi mọi sự đều đã thay đổi.
Tôi đang đi trên con đường tìm kiếm chân Hạnh phúc cho mình và cho người. Trong tôi, vẫn có tình yêu dành cho em, nhưng tình yêu tôi nay không còn ngừng trên một đối tượng, mà là trên toàn thể pháp giới...

Từ sau buổi sáng tôi đón em như một "vạt nắng sân chùa", em luôn luôn hiện hữu trong tôi, là một điểm sáng, một sự thanh khiết, cao quý nhất. Em đi cả vào trong những buổi cầu nguyện của tôi. Tôi luôn nguyện em cũng sẽ đạt được chân Hạnh Phúc ấy. Muốn vậy, em nên xả bỏ tất cả. Có những điều ta cần phải nên buông bỏ thì sự khổ đau mới thực sự chấm dứt...
Thiếu nữ òa khóc. Nàng nghe trong tim một sự rạn vỡ...
Trong cơn đau đớn tận cùng, nàng cảm nhận được tình yêu rộng lớn của vị đạo sư dành cho mình. Nàng hiểu rất rõ rằng nàng không còn một một sự chọn lựa nào khác. Người chồng năm xưa nay đã đổi hướng đi, không còn muốn đi chung với nàng trên con đường xưa cũ, mà ở đó, Hạnh Phúc hay Đau Khổ đều tùy thuộc vào sự vô thường, bèo bọt của kiếp người.
Nay, nàng cũng phải thay đổi, nàng phải đi tận cùng nỗi khổ đau để vươn lên, để có thể trở thành một "giải nắng thênh thang".
Nơi ấy, nàng sẽ gặp chàng ở đó...
CHIÊU HOÀNG

Monday, October 7, 2013


HOA THIÊN LÝ ĐÂU RỒI?

Nguyễn Thị Thanh Dương


Tôi để hai túi xách lên trên quầy tính tiền, đứng trước tôi là một người cũng đang lấy từ trong xe chợ đầy ắp những món hàng để lên quầy, quay lại nhìn thấy tôi chị lịch sự :
- Chị có ít hàng, lên tính tiền trước đi.
Gương mặt của người phụ nữ này bỗng làm tôi bàng hoàng, với đôi mắt to lồ lộ và nhất là cái mụn ruồi nơi khóe miệng gợi cho tôi hình ảnh quen quen. Tôi không thể không buộc miệng :
- Chị ơi, trông chị quen quá .Hình như chị tên là…
- Tôi tên Lam.
Tôi reo lên vui mừng và kinh ngạc:
- Trời ơi, đúng rồi Lam “Ruồi” đây phải không? Cái mụn ruồi trên môi này đi kèm theo với cái tên thì không thể nào quên được.
Người phụ nữ cũng mừng rỡ nắm lấy cánh tay tôi:
- Thì ra là Thao, hàng xóm của tôi ngày xưa khi chúng mình còn bé chứ gì?
Hai chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Quả đất rộng bao la nhưng cũng đủ chật hẹp để quanh quẩn cho người gặp lại người, mà có khi tưởng chỉ là ao ước, là trong giấc ngủ mơ.
Lam “Ruồi” và tôi ra khỏi chợ. Lam mới dọn về California hai năm nay, còn tôi chỉ là khách vãng lai, đến đây thăm người nhà, nếu tôi không cao hứng đi chợ mua thêm vài thứ lặt vặt thì làm gì có cuộc hội ngộ bất ngờ này!.
Chúng tôi đến một qúan nước ngồi nghỉ chân và chuyện trò. Ôi, bao nhiêu thứ để nói sau hơn mấy chục năm mới gặp lại. Sau cùng, Lam hỏi tôi:
- Thao còn nhớ anh Phượng không?
- Làm sao quên, vì cái tên anh như tên con gái mà lại là một loài hoa mà Thao ưa thích. Bây giờ anh ấy ra sao? Vợ đẹp, con ngoan chứ gì?
Lam rầu rầu:
- Đời anh là một chuỗi bất hạnh. Lấy vợ, vợ bỏ, lấy vợ nữa thì không hạnh phúc, đưa nhau sang Mỹ chỉ làm khổ nhau. Anh cố chịu đựng vì mấyđứa con, mà trời cũng không tha…
Tôi buồn lây và sốt ruột hỏi:
- Còn chuyện gì đến với anh Phượng nữa?
- Anh ấy mới mất vì đau bao tử. Bệnh trầm cảm dẫn đến loét bao tử, chảy máu bao tử.
- Trời ơi, tội anh qúa!
Tôi thốt lên và không cầm nổi những giọt lệ rưng rưng. Lam kể:
- Ngày ấy anh Phượng đau khổ vì Thao nhiều lắm, mãi anh ấy mới đi lấy vợ. Thỉnh thoảng anh Phượng vẫn nhắc đến Thao, tiếc rằng anh không còn sống để hôm nay gặp lại Thao
Tôi nghẹn ngào:
- Chính Thao mới là người đáng tiếc, không gặp anh để nói một lời xin lỗi.

Ngày xưa nhà tôi và nhà Lam ở cạnh nhau trong một xóm nhỏ, hai đứa lại học từ tiểu học đến trung học đều chung lớp chung trường nên chơi rất thân. Tôi hay sang nhà Lam chơi, thậm chí có hôm còn ngủ lại ở nhà Lam nữa, mẹ tôi đã nói đùa với mẹ Lam:
- Nếu một đứa là trai một đứa là gái thì cho chúng nó lấy nhau nhỉ!
Nhà Lam bán tạp hóa, có đủ thứ từ bánh kẹo, ô mai, đến nước mắm, dầu lửa, xà bông, kim chỉ v..v…Bố Lam đi lính đóng quân xa nhà, nên chỉ có hai mẹ con, họ khá bận rộn vì cửa hàng tạp hóa này, vì thế tôi rất sung sướng được sang nhà Lam làm giúp nó. Hai đứa bằng tuổi mà Lam khôn lỏi hơn tôi, cho tôi một viên kẹo bé hay một qủa ô mai mà sai tôi quét nhà, lau nhà, nhặt rau hay nấu nồi cơm trong lúc mẹ nó đi cất hàng chưa về. Mẹ tôi biết thế, vẫn âu yếm mắng tôi:
- Việc nhà thì nhác, việc chú bác, việc hàng xóm thì siêng.
Một hôm, nhà Lam có khách, là anh họ của Lam từ Qui Nhơn vào ở trọ để học đại học. Nhà Lam quanh năm vắng vẻ, neo đơn, thiếu bóng dáng đàn ông nên cũng rất cần người anh họ này cho thêm ấm cúng.
Anh đến với mấy cái túi xách và cái va ly quần áo. Hôm ấy tôi cũng có mặt ở nhà Lam như thường lệ, thấy Lam ríu rít thân mật với anh tôi cũng bắt chước, con bé 13 tuổi ngây thơ chạy vào căn buồng của anh, tôi ngồi trên giường đối diện anh, xem anh lôi những thứ trong va ly ra và xắp xếp đồ đạc một cách tò mò hào hứng.
Anh đã dí tay vào mũi tôi, mỉm cười:
- Cô bé này con nhà ai mà ở đây?
Tôi cũng mỉm cười hồn nhiên hỏi lại:
- Em tên là Thao, bạn của Lam đấy, còn anh tên gì?
- Anh tên Phượng.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Là hoa Phượng hả anh?
- Ừ, vì trước cửa nhà anh có cây hoa Phượng, nên mẹ đặt tên anh là Phượng luôn.
Anh Phượng moi móc trong túi xách ra,đưa cho tôi một gói kẹo:
- Cho em này, kẹo mạch nha em có thích không?
- Thích, nhưng em vẫn thích ăn ô mai hơn
- Thôi, lúc khác anh sẽ mua ô mai cho em.

Từ ngày có anh Phượng, tôi và Lam thấy vui hơn, vì ngoài lúc cặm cụi học bài trong buồng, anh lại ra chơi với cbúng tôi, bày ra nhiều trò mới lạ. Anh Phượng chiều tôi đủ thứ, mua ô mai của chính nhà Lam để cho tôi, vẽ cho tôi những bức hình đẹp, và mỗi lần Lam và tôi tranh cãi chuyện gì, bao giờ anh cũng bênh tôi và về phe với tôi.
Có lần tôi đang ngồi nhặt rau muống cho Lam thì bỗng rú lên, hất đổ cả rổ rau vì thấy một con sâu rau to tướng đang quằn quại trong đám lá, tôi chạy bổ vào người anh, ôm lấy anh mà khóc, không nói nên lời. Anh Phượng vỗ về tôi:
- Không sao đâu, sâu rau hiền lắm. Để anh nhặt nốt chỗ rau cho.
Hôm ấy hình như anh ôm tôi khá lâu, trong vòng tay anh, tôi cảm thấy an toàn hơn bao giờ.
Thời gian dần qua đi, anh Phượng đã là một người thân quen đến nỗi tôi thuộc cả giờ giấc đi học về học của anh, và những công việc anh thường làm ở nhà.
Chắc anh cũng thân quen với tôi như thế, hôm nào tôi sang nhà Lam trễ là anh hỏi tại sao, có hôm tôi chơi chán, muốn về nhà thì anh lại cầm chân tôi bằng một trò chơi hấp dẫn mà anh biết là tôi thích, anh lấy xà bông pha với nước và lấy cái ống hút nhúng vào đó, thổi lên khoảng không những qủa bong bóng trong trẻo và mỏng manh, chơi vơi và lơ lửng cho tôi và Lam cùng đuổi bắt những qủa bong bóng phù du chóng tan vỡ đó mà quên cả giờ về..
Sau nhà Lam có một giàn hoa Thiên Lý, mùa hoa nở những chùm hoa màu phơn phớt xanh treo đầy trong đám lá, tỏa mùi thơm ngọt ngào. Tôi thích ủ hoa Thiên Lý trong túi áo cho thơm, còn anh Phượng thì thích ngồi đọc sách hay học bài dưới giàn hoa trong những buổi trưa êm ả.
Một hôm anh gọi tôi ra sau nhà và nói::
- Anh hái tặng Thao một chùm hoa Thiên Lý nhé, em thích chùm nào?
Tôi được dịp đòi hỏi:
- Chùm nào chín nhất và to nhất thì hái cho em.
Rồi tôi nhanh nhẩu chạy vào nhà bưng ra một cái ghế đẩu cho anh đứng lên. Tôi vịn ghế cho anh khỏi ngã và chỉ hết chùm hoa nọ đến chùm kia mới chọn được chùm hoa vừa ý. Anh đưa hoa cho tôi và dịu dàng nói:
- Áo em, tay em sẽ thơm mãi mùi hoa Thiên Lý .
Tôi ngây thơ hớn hở:
- Thật thế không anh?
- Với anh thì đó là sự thật..
Thấy tôi vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì anh nói sang chuyện khác:
- Thế em có biết hoa Thiên Lý nấu canh ăn rất ngon không?
- Em không biết.
Anh trêu chọc tôi:
- Trời ơi, em là con gái Bắc mà không biết món canh hoa Thiên Lý sao?
- Vậy để em về nhà hỏi mẹ em nhé?
Tôi định chạy về nhà hỏi mẹ, nhưng anh đã nắm tay tôi lại. Dưới giàn hoa Thiên Lý chỉ có hai người, hôm ấy mẹ Lam vắng nhà và Lam đang bán hàng phía trước.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng, khác thường, mãi anh mới run run giọng nói:
- Thao ơi, anh …rất yêu em.
Anh bất chợt ôm lấy tôi làm tôi hoảng sợ vùng thật mạnh thoát ra khỏi tay anh
- Thao ơi, em đừng chạy đi, anh rất yêu em..
- Không! Không!...
Tôi kêu lên từ chối và hoảng sợ, vùng vằng và tàn nhẫn vất chùm hoa Thiên Lý anh vừa trao xuống đất để chạy như ma đuổi lên nhà trên rồi về nhà mình chỉ trong phút giây, mà tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Tôi ngồi trốn trong phòng của mình và khóc nức nở âm thầm, vì sợ mẹ biết.
Anh Phượng, hình ảnh thân quen đẹp đẽ trong tâm hồn tôi đã tan vỡ, bây giờ là một anh Phượng khác, hoàn toàn xa lạ.Tôi đã coi anh như tình anh em, như người nhà, bỗng chốc anh chuyển thành tình yêu làm tâm hồn tôi bị tổn thương. Ở cái tuổi 15 tôi vẫn còn trẻ thơ chưa đủ lớn khôn để đón nhận tình yêu đôi lứa.
Hôm sau và những hôm sau nữa tôi không sang nhà Lam, tôi sợ anh và giận anh. Lam hỏi tôi tại sao nhưng tôi không dám kể cái điều “ghê gớm” ấy ra.
Một tuần sau thì anh sang nhà tôi, có lẽ anh không chịu đựng nổi sự lánh mặt của tôi lâu hơn nữa. Nhưng vừa thấy anh bước vào nhà chào hỏi mẹ tôi, thì tôi đã la lên, đã đuổi anh:
- Anh đi về đi, em không muốn nhìn thấy anh .
Mẹ tôi ngơ ngác còn anh lúng túng giải thích sao đó với mẹ tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã đầy ân hận trước khi bước ra khỏi cửa.
Câu chuyện anh Phượng tỏ tình với tôi cuối cùng cả hai nhà đều biết, bố mẹ tôi trách anh, mẹ Lam cũng trách anh, rằng tôi còn bé nhỏ đã biết gì chuyện yêu thương mà anh nỡ làm hoen ố đi cái tình cảm trong trắng của chúng tôi bấy lâu.
Anh thất vọng, thất tình và mặc cảm. Cuối năm ấy anh Phượng bỏ học đi lính.
Một hai năm sau thì bố Lam về xóm và mang vợ con đến một tỉnh lỵ miền Trung nơi ông đóng quân khỏi phải xa cách đôi nơi nữa.
Tôi và Lam bặt tin nhau từ đó, rồi tới biến cố 1975, bao nhiêu chuyện bể dâu của cuộc đời. Hình ảnh người bạn gái cùng xóm và anh Phượng tưởng như chìm khuất suốt đời trong bụi mờ quá khứ…
Sau này mỗi một tuổi đời lớn lên trong cuộc sống, tôi càng thấm thía hiểu được mối tình của anh, tôi luôn bị dày vò ân hận vì mình mà anh Phượng dang dở chuyện học hành, đời lính trôi dạt đó đây.
Tôi mắc nợ anh Phượng một lời xin lỗi. Anh không có tội gì cả, vì tình yêu không bao giờ có tội, tình anh cho tôi chưa đúng lúc mà thôi.

Hôm nay tình cờ gặp lại Lam, biết tin anh cũng là biết anh không còn trên cõi đời này. Và những lời xin lỗi của tôi sẽ không bao giờ được thực hiện.
Anh Phượng ơi! Suốt bao nhiêu năm qua, tay em và áo em có còn thơm mùi hoa Thiên Lý trong ký ức của anh, như ngày xưa anh đã nói không?
Giàn hoa Thiên Lý ơi, nơi mà một buổi chiều anh đã hái hoa tặng tôi, đã chứng kiến mối tình đầu nồng nàn tha thiết của anh dành cho tôi, thật đẹp, thật tự nhiên như giàn Thiên Lý tới mùa hoa nở.
Nhưng chùm hoa Thiên Lý ấy đâu rồi?...

Nguyễn Thị Thanh Dương




Saturday, October 5, 2013


CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ NGHIỆN RƯỢU

 
Tác giả: Yên Woods

Người dịch: Hà Giang

 
Yên Woods (tên đã đi) là mt tr m côi Vit Nam được mt gia đình M nhn v nuôi t lúc còn nh. Yên b bnh nghin rượu và đã phi chng chi nhiu năm đ cưỡng li ma lc ca con sâu rượu. M nuôi ca Yên ni tiếng, không mun người ngoài biết có mt người con nghin rượu nên n lc ca Yên gp nhiu khó khăn hơn. Nh s thương yêu giúp đ ca chng, Yên hin đã thôi rượu được gn 2 năm, tuy nhiên cô cho biết lúc nào cũng cm thy nguy cơ có th b thn lưu linh mê hoc bt c lúc nào.

Câu chuyn dưới đây được Yên viết trên Facebook ca cô khi nghe tin v cái chết đt ngt ca ca sĩ Amy Winehouse, đ gióng lên mt li cnh báo cho các người b nghin rượu khác.

Bài được đăng vi s đng ý ca tác gi.
 




Tôi tên Yên. Tôi là một người nghiện rượu.
 
Cái tin ca sĩ Amy Winehouse chết ti nhà riêng Luân Ðôn hôm 23 tháng 7 va qua làm tôi ngn ngơ c ngày. Tht ra tôi b sc không phi vì ái m tiếng hát ca cô ca sĩ 27 tui này, nhưng là vì cũng như tôi, Amy Winehouse là mt người nghin rượu.

Cho đến gi, người ta chưa xác đnh nguyên nhân gây ra cái chết, vì còn đang ch kết qa th nghim, tuy nhiên người thân và gia đình ca Amy c quyết rng Amy chết vì nghin rượu.

Không chc đã có ai mun đc thư này, lá thư ca mt người nghin rượu.

Nhưng tôi vn c viết.

Tôi viết như mt hình thc cu nguyn cho Amy, viết đ cho tôi bt ám nh bi cái chết ca cô, và quan trng hơn c, tôi viết đ chng chi vi ý mun tìm mt chút rượu đ ung, ngay lúc này.

Và li biết đâu nhng gì tôi viết s làm cho mt người cùng hoàn cnh tnh gic?

Tôi tên là Yên, tôi là mt người nghin rượu.

Tôi bt đu ung rượu nhiu sau khi sanh thêm con gái vào năm 1993. V chng tôi sng mt căn apartment mt phòng ng Queen Anne, Seatle. Sanh con xong, tính ra tin lương tôi kiếm được chng đ tr tin baby sit. Chng tôi đ ngh tôi nhà chăm con. Tôi bng lòng.

Quen hot đng, nhà sut ngày trong căn nhà nh, tôi cm thy b tù túng. Vai trò làm v làm m fulltime làm tôi bc bi. Tôi tr thành phin mun vi tt c mi người và tt c mi vic, và bt đu đ li cho hoàn cnh. Mi ngày, sau đ nhng công vic không tên, tôi bt đu ung rượu khi chương trình Rosie O'Donnell's bt đu vào lúc 4 gi.

C khong 3 gi 50 chiu, tôi hân hoan m chai rượu Chardonnay, ri va nhâm nhi ly rượu và xem Rosie. Tôi cm thy sau mt ngày vt ln vi cô con gái kháu khnh nhưng khó nuôi (lúc đó tôi nghĩ thế), tôi cn có rượu đ x stress, và đ thc s thư giãn.

Tôi thy mình làm vic vt v, và t nh có t thưởng mt hai ly rượu thì cũng chng hi gì.

Ðến năm 1995, v chng tôi chuyn đến Greenlake. Sng ngay bên cnh người hàng xóm ch nhà, cũng ưa ung rượu, tôi càng ung nhiu hơn. Chúng tôi cùng nhau ung sau khi cô ch nhà t s v đến nhà khong 5 gi chiu, và trước đó tôi cũng đã ung mt mình được vài ly ri. Ung đến sm ti, thì tôi chính thc say rượu. Tình trng này kéo dài nhiu năm.

Ðiu đáng nói, là trong nhng năm đó, càng ngày tôi càng bt đu ung sm hơn, t 4 gi, tôi bt đu ung t ba gi, ri 2 gi.

Vic gì phi ch đến chương trình “Rosie O'Donnell's” mi được ung? General Hospital bt đu lúc 2 gi. Ung vi General Hospital cũng thú chán. Lúc đó tôi đã làm hết vic nhà ri, qun áo đã git, chén bát đã ra xong.

Ri chương trình Food Network đã tr thành lý do đ ung. Tôi thích được là người ph n tinh tế nếm rượu khi nu ăn. Có điu tôi không nếm, mà tu rượu.

Ðáp li li than ca chng, tôi lp lun em làm vic vt v, cũng cn phi có mt hai ly đ thư giãn.

Xem chương trình Food Network cũng có li. Thnh thong tôi cũng nu được vài ba ăn thnh son. Nhưng càng ngày thì nhng ba ăn càng thưa đi, và rượu thì tôi càng ung nhiu lên. Càng ung nhiu thì tôi càng b bê con cái. Chng tôi va bun bc va tht vng, nhưng nhng li càu nhàu ca anh chng giúp được gì. Anh càng than thì tôi càng ung.

Mt ln đi làm v thy tôi nng nc mùi rượu, dn ra bàn nhng món ăn vá víu, chng tôi nghiêm ging bo: Này, em đã tr thành mt người nghin rượu ri, có biết không h?

Tôi khăng khăng không nhn là mình nghin và cũng không thay đi.

Ð gi hòa khí, chng tôi ch còn biết tiếp tc mua rượu, càng ngày càng mua rượu r tin hơn.

Gi đây tôi cũng không hiu là nhng chai rượu Chardonnay lúc đó sao li có ma lc hp dn tôi như vy. Tôi ch biết lúc đó tôi thy mình chưa sng nếu chưa có cm giác lâng lâng đó. Và khi đã có cm giác lâng lâng đó ri thì tôi cũng chng còn quan tâm đến bn phn làm m, làm v.

Dn đà tôi mt hết bn bè và gia đình. Nhưng tôi vn ung, vì ai mun b tôi thì b, chai rượu Chardonnay lúc nào cũng là người bn trung thành.

Chng tôi hết bun phin đến gin d. Gia đình không còn mt chút hnh phúc. Mt ln anh làm d, đp v hết các ly ung rượu, và không cho mua rượu v nhà na.

Tôi bt đu lén đi mua rượu và giu các ly rượu đ loi khp quanh nhà. Hết ly tôi ung rượu bng ly ung trà, bng ly nha, k c bng bình sa ca con. Chng tôi bt đu đi làm sm hơn, anh ri nhà đ khi phi nhìn thy tôi ung rượu. Bây gi tôi phi có rượu mi chun b thc ăn sáng cho các con trước khi chúng đến trường.

Mt hôm sau bui hp đi gia đình, chng tôi được s ng h ca mi người đưa tôi đến nhà thương. Trước đó tôi đã 6 ln đến các trung tâm cai rượu nhưng v nhà đâu cũng hoàn đy.

Ln này nm trong vin mt tun, hai tun, ri ba tun không được ung rượu, tôi tưởng mình suýt chết. Ðược 28 ngày không rượu, nhà thương cho tôi v.

Tưởng mình ngon lành đã cai được rượu, tôi nhn li đi d sinh nht mt người bn, và ung mt hai ly Chardonnay (!)

Lái xe v nhà tôi lng qung thế nào b cnh sát chn li. Thế là ăn DUI ticket.

Sau ln b DUI, tôi hoàn toàn mt t ch, li tr v vi ly rượu ti ngày sáng đêm.

Mt bui ti chng tôi xếp vali và bun ru bo, anh dn ra ngoài mt thi gian, không th tiếp tc cuc sng này.

Tôi thn th nhìn anh, tay cũng không b được ly rượu.

Anh xếp xong vali, đã dm bước đi, li quay li dn mai s v đưa em đi bác sĩ, vì lúc nãy anh thy phòng v sinh có máu, có th em có máu trong phân mà không biết.

Tôi không nói gì, ch òa lên khóc. Vic có máu trong phân đã xy ra c tháng nay. Tôi biết nhưng đã giu c chng. Tri ơi, chuyn gì đang xy ra cho chúng tôi.

Ngày bác sĩ cho biết kết qua th gan có l là ngày đu tiên tôi ly li được s sng.

Bác sĩ thông báo nếu không cai rượu ngay lp tc, tôi có th chết trong vòng vài tháng na.

Chết?

Ch chết nghe như bom n bên tai.

Tôi còn tr quá, con tôi còn nh quá, tôi còn yêu chng lm, không th nào!

Hôm đó là ngày 6 tháng 10 năm 2009.

Tôi nh đã ôm cht ly chng, nói em không mun chết. Chng tôi dìu tôi ra xe, c giu nhng nước mt lăn trên má.

My ngày hôm sau chng tôi lái xe đưa tôi tr li vi chương trình AA (Alcoholics Anonymous). Chương trình này tôi đã tham d không đu đn c 15 năm nay ri. Nhưng sau ngày đó, tôi mi thc s dn thân vào cuc hành trình chng nghin rượu.

Vi s giúp đ ca AA, tôi t thú, và xác nhn mình là mt người nghin rượu

Nghin rượu là gì?

Người nghin rượu là mt người b l thuc vào rượu, không ung không chu được, bt chp mi hu qu cho sc khe, tinh thn, xã hi, gia đình hay bn phn, k c vi bn thân.

Người nghin rượu là người luôn luôn không cưỡng chế được ma lc ca rượu.

Tôi tên là Yên, tôi là mt người nghin rượu.

Tôi phi thnh thong đc lên như thế, như phù thy đc mt câu thn chú, đ nhc mình rng nếu có ly rượu trước mt, tôi không kim chế được, và phi tìm cách tránh nhng hoàn cnh có th ung rượu li, trong khi tôi còn chưa lành hn.

Cũng may, nh tình thương yêu và kiên nhn vô biên ca chng, tôi đã không ung ly rượu nào na t 22 tháng qua.

Cái chết ca Amy Winehouse làm tôi thương cm, và li làm tôi ni cơn ghin rượu. Nhưng ln này tôi không đi tìm chai rượu, mà viết lá thư này.

Nếu bn đc được đến đây, hãy cu nguyn cho chúng tôi, nhng người nghin rượu.