Thursday, December 26, 2013


Cái lạnh đêm Noel

Phan Minh Châu

 
 
 
 
 
 
 
Cái rét xé lòng cái lạnh cắt da
Ôi cái rét không thể nào tả xiết
Một cái rét thấm vào từng thớ thịt
Chảy lan man trong mấy triệu hồng cầu
Chảy đi rồi không biết chảy về đâu
Nên nằm lại chốt trong từng hơi thở
Trong chiếc áo dày cui tưởng rằng vừa đủ cựa
Nhưng không ngờ cái rét vẫn chui vô
Nó ăn luồn vào trong mỗi cơn ho
Nó soi mói vào trong từng xương tủy
Một cái rét tưởng chừng như bất trị
Nó đang về trong theo hướng chúa phục sinh
Nó đang về mang cái lạnh mùa đông
Chảy se sắt trong những ngày cận tết
Nó đi mãi chưa bao giờ thấm mệt
Đêm Noel cái rét chẳng lui tàn
Trên nóc nhà thờ gióng giả tiếng chuông ngân
Tiếng cầu nguyện tiếng ca mừng thiên chúa
Những đôi môi run
Những bàn tay khốn khổ
Cái rét vẫn hồn nhiên bọc đá giáo đường
Xoáy sâu vào trong thăm thẳm hồn ta
Cháy hừng hực vào trong dòng máu nóng
Rét từ lúc canh gà chưa báo sáng
Để nao lòng khắp ngõ ngách quê hương
Ngày chúa về nếu không có mùa đông
Không có rét cũng trở thành vô nghĩa
Bởi chúa sinh ra cũng đã từng thấm thía
Cái rét ngày nào còn phủ cuộc đời con
Chúa phơi trần lồ lộ tấm lưng thon
Cây thánh giá tuyết đông từ mọi phía
Mọi cám giổ đến từ bầy ngạ quỷ
Chúa vẫn dang tay ban lộc phước cho đời
Con một thời đã biết mồ côi
Mồ côi phật và mồ côi cả chúa
Nhưng con tin mùa đông không lạnh nữa
Khi chúa về ru một giấc chiêm bao

PMC

No comments:

Post a Comment