KHE KHẼ GỌI TÊN
Nguyễn Ngọc Hưng
Quá lâu rồi
Kêu hú mỏi mòn không một hồi thinh
Tưởng cánh buồm xưa đã trôi vào biển khơi dĩ vãng
Thăm thẳm chiều nay nghe gió buồn lang thang lướt mạng
Bất chợt em tít tắp hiện hình
Vẫn ngây ngất mắt xanh
Vẫn môi thắm gợi tình
Vẫn rạo rực mẩy vàng nghiêng ngực nắng
Ơi cô gái đại dương chìm đắm trong giấc mơ nồng mặn
Có bao giờ nghe tiếng sóng mồ côi
Nhắm mom đá đập liên hồi đến vỡ vụn chưa thôi
Quật hết cỡ bão giông cho tiêu hồn tan phách
Tưởng mọi thứ xong rồi
Đâu hay rách nát cũ càng trái tim cũng có lúc tự hồi dương sinh mạch
Khẽ chạm bóng xưa là nhịp nổi nhịp thầm
Ngậm ngải lên non non khuất dạng trầm
Quay về biển biển hút tầm trai ngọc
Cả thế giới trong tay mà đơn độc ta chơi một mình ta khóc
Đâu người thơ níu đôi bờ lặn mọc
Trăng có còn ở phía mặt trời lên
Không hú hét kêu gào
Chỉ khe khẽ gọi tên
Vì ta tin trái đất này chẳnh mênh mông như chính ta từng tưởng
Không nghe được bởi chênh sóng lệch tần mất khả năng cộng hưởng
Phải không em, viễn cận tại tâm mình?
14.06.2012
Nguyen Ngoc Hung
No comments:
Post a Comment