BIỂN XƯA
Em bây giờ đã vắng nơi hành lang
Đôi mắt xanh hơn tấm lòng của biển
Khi hạnh phúc rơi ngoài tim mất biến
Anh thấy đời thiếu một mùi hương
Nụ cười nào bên buổi sáng thân thương
Anh uống ly cà phê không pha đường vẫn ngọt
Cơn mưa sáng bên hiên đời thánh thót
Anh mơ hồ nghe những giọt cường toan
Chuyện tình buồn chưa muốn vội sang trang
Sao thấp thoáng trên môi niềm thất vọng
Tình yêu lúc đầu là những vuông cửa rộng
Em nở lòng nào khép lại từng đêm?
Sợi tóc ngại ngùng trên chăn nệm tàn đêm
Không chua xót nhưng nẩy mầm bội phản
Lòng phố rộng bỗng dưng buồn vô hạn
Gió mùa về khua lặng lẽ vết thương
Anh trở về lòng ướt át hơi sương
Nghe hoang vắng lên vai đời thấm mệt
Hạnh phúc đơn sơ không phải là điều không có thiệt
Sao suốt đời vẫn là đêm của mùa đông?
No comments:
Post a Comment