phạm ngũ yên
“Khi
sự thật được viết ra, người đọc không tin và bảo là tiểu thuyết. Thì đó là tiểu
thuyết. Khi tiểu thuyết được viết ra, người đọc tin và bảo là sự thật. Thì đó là
sự thật. Bất cứ một giải thích nào của người viết sự thật hay tiểu thuyết đều
thừa thãi.”
(Duyên
Anh)
Tháng mười một năm trước tôi đưa dùm Solani về San Antonio
để làm lể tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ. Nàng nói với tôi chồng nàng, Kerry, không
thể từ Thái Lan về kịp trước mùa Giáng Sinh. Và dù có về kịp, nàng cũng không
muốn “nhờ cậy” một kẻ không ra gì. Nàng đang trong thời kỳ ly thân nhưng Kerry
thỉnh thoảng vẫn ghé lại thăm hai đứa con trong những ngày cuối tháng. Tôi không
biết với nàng thì một người đàn ông “ra gì” hàm chứa những yếu tố nào và làm sao
để nàng yên tâm khi nhờ cậy tôi là một kẻ mà nàng chỉ mới vừa quen biết chỉ mới
vài tháng. Nhưng chắc không phải do vấn đề tiền bạc. Nhưng tôi vẫn không thắc
mắc và lái xe chở nàng. Khi trở về, tôi rủ nàng ghé thăm đồn Alamo cách đó ba
dặm về hướng nam. Mùa thu vàng úa hai bên đường và tôi nhìn thấy những con chim
cánh đen đậu từng bầy trên bãi cỏ bên kia cầu xa lộ. Những con chim làm tăng
thêm vẽ đen tối một mùa thu. Vì đang mùa Halloween, nên người ta bày biện những
trái bí màu vàng chói chang và những hình nộm ma quái màu đen trước những cửa
tiệm chạy dọc theo đường phố.
Ðây là lần thứ nhì tôi về thăm lại đồn Alamo. Cảnh vật
không thay đổi, nhưng tấm lòng tôi mang một mùa thu đã khác. Bên cạnh tôi Solani
đang tò mò quan sát những dấu tích ghi dấu một thời oanh liệt đã qua. Những kiến
trúc nhân tạo bên cạnh những đổ vỡ lâu đời vẫn được giữ nguyên vẹn làm cho cổ
thành mang một không khí vừa thân mật, vừa gần gụi. Trong đó lịch sữ được trộn
lẫn vào quá khứ, và mỗi phiến đá sần sùi trở nên một đời sống riêng. Chúng gợi
cho con người hình ảnh tuyệt đẹp của một thứ hạnh phúc tàn phai đồng thời cũng
nói lên một niềm hi vọng bất biến.
Chiếc cổng sắt nặng nề màu sét rĩ tương phản với màu gạch
đá ong lúc tôi và nàng dừng lại. Nàng cúi xuống cột lại dây giầy. Tự dưng tôi
muốn chụp cho nàng một tấm hình với một dáng điệu trong một bối cảnh như vậy.
Nàng bằng lòng ngồi lại bên thềm đá rũ rượi những chiếc lá vàng khô mắt tư lự
nhìn về phía ống kính, như muốn phân bua với tôi rằng trái tim đang thao thức
một tình yêu. Sau lưng nàng là những con chim bồ câu mập mạp đang chậm rãi tìm
mồi. Miệng nàng như muốn cười và trong một phút giây ngắn ngủi tôi bấm máy. Tôi
bảo nàng cứ ngồi yên như vậy để tôi chụp lại lần nữa, phòng hờ tấm hình bị hư.
Khi người ta mang trong trái tim mình một hình ảnh đẹp, người ta sẽ thôi không
thấy mình già. Tôi cũng vậy. Có một chút nắng còn sót lại trong vòm lá trên cao.
Bầu trời tức tửi không có một gợn mây để gởi gắm vào đó một tâm
sự.
- Anh có muốn em chụp cho anh không? Nàng
hỏi.
- Không cần.
- Tại sao?
Tôi không biết trả lời tại sao. Nhưng nếu dung nhan của
mình không rực rỡ lắm thì đừng nên nén chặt nó xuống lòng giấy. Ðôi lúc, chúng
ta cần thiết quên đi những gì mà thời gian đã tàn nhẫn ném lên mặt mũi. Nhưng
với Solani thì không sao. Nàng là một người đàn bà kỳ lạ mà tôi đã quen. Không
biết có phải tôi đã bị sự thu hút của nàng từ lần gặp nàng đầu tiên hay không.
Nhưng tôi biết những bão giông sẽ chờ tôi ở một góc
đường.
Tôi sẽ không bao giờ biết tuổi thật của nàng. Chỉ biết nàng
là một người đàn bà không còn trẻ thực sự trên giấy tờ nhưng lại khuôn mặt thì
phản đối lại điều đó. Nàng là một phụ nữ sinh tại Kampuchia. Và cách đây một
tiếng đồng hồ nàng đã trở thành một công dân Mỹ. Tiếng Anh nàng nói rất lưu loát
và đôi lúc nàng nói được vài câu tiếng Việt, dù không rõ
ràng.
Tôi và nàng làm chung một ca trong một hãng điện tữ nhỏ tại
thành phố Austin. Một ngày nào đó tôi sẽ nhớ lại cách thức mà tôi đã quen biết
nàng và tại sao tôi đã yêu say đắm được nàng khi ngôn ngữ là một rào chắn mạnh
mẽ để tôi và nàng tìm đến sự cảm thông. Bây giờ tôi chỉ muốn nhớ rằng tôi quá
yêu nụ cười nàng và khó lòng quên được nó. Nụ cười có những chân răng trắng đều
không khuyết điểm như hàm răng của các người
mẫu.
Một ngày nào đó nàng sẽ xa tôi vì không có gì tồn tại mãi
trong cuộc đời nầy.
Nhưng để xóa đi một cái gì dính líu đến một nhân cách hay
một con người thì hơi khó. Nụ cười nàng đủ khả năng làm cho tôi tiếp tục đi trên
những chông gai sắp tới với những bước chân mệt mỏi già nua. Như một con sói
miền hoang mạc đi trên những dấu chân bỏng rát cuộc
đời.
Tôi đang sánh vai đi với nàng dưới bóng mát êm dịu của một
mùa thu tháng mười một. Tôi không muốn mọi suy nghĩ buồn rầu nào làm quấy rầy
một niềm vui. Solani cũng muốn như vậy. Không phải nàng đã nói với tôi là chấp
thuận cho tôi đưa nàng đi đến tận cùng góc bể chân trời nào khi nàng chui vào
ngồi trong lòng xe của tôi? Câu nói đùa nhưng nghe ra thật có
lý.
Có một vòm cầu nối liền phố xá bên nầy và khu rừng nhỏ phía
bên kia. Dòng sông êm đềm trôi bên dưới. Cách đây mấy trăm năm, có lẽ những thổ
dân da đỏ đã từng đi lại trên dòng sông nầy bằng những chiếc thuyền độc mộc
trong khi bầy cá sấu hả miệng rượt đuổi theo. Bây giờ những con sấu già nua nhất
chắc đang tồn tại trong một sở thú nào đó và trên dòng nước đang lôi kéo theo
những xác lá vàng kia, chiếc thuyền độc mộc được thay thế bằng những chiếc xà
lan sơn phết rực rỡ. Chúng đang làm công chuyện chuyên chở những du khách từ mọi
nơi đổ về. Chúng tôi dừng lại bên cầu, nhìn xuống. Khuôn mặt nhìn nghiêng của
nàng kề cận bên tôi.
Tôi ngây ngất tận hưởng mùi thơm đang đầm đìa bên cạnh
hương thể nàng và ước ao trái đất nầy đừng quay và thời gian sẽ nằm yên tại chỗ.
Từ hướng nhìn như vậy, tôi phát giác thêm một ưu điểm khác làm nên bởi chiếc mũi
thẳng thớm tự nhiên của nàng. Tôi yêu mến những người đàn bà không cầu kỳ khi
mời gọi người ta chiêm ngưởng nhan sắc mình. Vì một người đàn bà đẹp không cần
có sự tiếp tay của mỹ phẩm hay dao kéo giải phẫu vớ
vẫn.
Nơi góc tối của những bụi dứa dại, bức tượng cao bằng người
thật của Thánh Antonio ôm con cừu nhỏ trên tay. Lau lách dưới chân ông và cuộc
đời gai góc bên ngoài. Trong khi chúng tôi như hai người còn trẻ tuổi bám lấy
nhau không rời. Ði qua những hàng quán, những siêu thị. Thỉnh thoảng nàng dừng
lại hồi lâu dùng tay rờ rẫm lên trên mặt đá lạnh lùng. Hình như từ nơi đó đang
toát ra sự sống của quá khứ. Mỗi một cảnh vật hình như đang có hơi thở và biết
bao nhiêu năm tháng ràn rụa trên mỗi hòn cuội âm thầm kia. Biết bao nhiêu nỗi
vui và đau khổ chạy đuổi nhau trên từng cánh lá và tiếng kèn xung trận một thuở
nào còn vang động đâu đây.
Chiều xuống ngoài bến nước đang lên đầy làm ướt đẫm những
tam cấp dẫn lên những vỉa hè. Tiếng vang khô khốc khi một con nhái xanh vừa rời
khỏi chỗ trốn để nhảy phóng vào lòng nước. Người ta ngồi nhâm nhi những ly cà
phê thơm mới lấy ra từ lò xây và mùi những trái dâu trong ly kem hồng đào. Mùi
thịt nướng tươm mỡ cùng với mùi hành phi từ các quán ăn Tàu. Tất cả mọi thứ
không gian và con người trộn lẫn vào nhau giống như một hoạt cảnh trong tranh
của Monet.
- Em muốn về. Hình như trời sắp mưa. Solani nói khi ra
ngoài.
Một cơn dông báo hiệu sẽ đến trong vài phút nữa mà khi còn
bên trong phạm vi của đồn Alamo chúng tôi không thấy. Chúng tôi chia tay thành
phố San Antonio vội vàng. Cơn mưa chờ đợi chúng tôi ra đến tận ngoài bãi đậu xe
mới ném vào mặt chúng tôi những hạt nước hung bạo. Tôi lái xe chầm chậm lòng
tiếc rẻ một ngày vui chóng qua. Con đường mịt mùng đôi lúc không thấy những lằn
sơn vàng phân chia hai chiều. Một vài tia chớp lóe sáng ở cuối chân trời màu
chì. Có một lúc mưa to quá tôi phải đậu dạt vào khu vực Emergency bên đường xa
lộ. Solani hơi có vẻ sợ hãi. Tôi an ủi nàng:
- Ðừng sợ. Anh sẽ đưa em về bình an. Chỉ một chút nữa thôi
trời sẽ tạnh lại. Nàng không nói gì một hồi lâu. Bàn tay run run trong bàn tay
của tôi và tôi tưởng nàng đang buồn ngủ:
- Em sợ, Se Tran.
- Ðiều chi?
- Ám ảnh của quá khứ. Ðôi khi em thấy em đang sống lại thời
thơ ấu trong giấc ngủ. Cánh đồng chết và những thây người chưa kịp vùi lấp. Khi
nãy dòng sông làm em nhớ lại con sông quê nhà. Nhưng không phải yên bình như tại
đây.
- Anh biết. Quê của anh cũng có hình ảnh như
vậy.
- Con sông của quê em đục ngầu phù sa vào mùa mưa và càng
về thượng nguồn phù sa càng trở thành màu đỏ. Không phải màu đỏ tự nhiên mà là
màu đỏ của máu. Ðó là những ngày tháng bắt đầu cuộc đại khủng bố của Pôn Pốt.
Nàng tâm sự. Mười lăm tuổi em bỏ học vì Ponpot không muốn thấy mọi giai cấp tồn
tại ngoại trừ giai cấp thống trị. Mười bảy tuổi chứng kiến cả gia đình bị thảm
sát bằng rìu, sau khi bị kéo lê trên khắp đường phố bằng dây kẽm gai. Em sống
sót lạ lùng và mười tám tuổi đi qua cánh đồng chết một mình cùng tất cả những sợ
hãi
- Việt Nam của anh cũng có những thứ đó, sau đó vài năm.
Những kích thước đau khổ nào cũng đều giống nhau. Chỉ khác ở kinh nghiệm và sự
cảm nhận của mỗi người.
Khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống khỏi những cành nhánh oằn
oại của các cây sồi trước hãng, mùa đông sừng sững hiện ra không dự báo trước.
Buổi sáng đi làm đã có thấy vài chiếc áo ấm mọc trên vai vài người. Bên hành
lang đường dẫn vào cổng phía tây, những vòng khói thuốc bay quanh co trong sương
mù từ những tay ghiền thuốc đang tiếc rẻ một hơi ấm tàn đêm. Lòng tôi thấy mê
mệt một hạnh phúc dịu dàng khi hai bàn tay thủ kín trong túi áo. Lâu lắm rồi tôi
mới thấy lòng tràn ngập một nỗi thôi thúc giang hồ khi đi qua một góc phố mù
sương đầu ngày, khi thành phố đang còn giữa thức và ngủ. Nhớ Ðà Lạt ngày mới
lớn, thời lính tráng lãng mạn, tôi cũng đã từng đi qua một vài con đường. Rời bỏ
vài con phố để đến nơi người tình ở. Và hơi thuốc đầu ngày ngập ngừng trên một
địa chỉ hoa, khi tôi đưa tay lên gõ cửa.
Câu
chuyện tôi và Solani, cho đến bây giờ, tôi không biết tôi và nàng ai là người
khánh tận khi tình yêu trở thành một vết thương. Tôi không muốn đau khổ vì điều
nầy tự dưng đối với tôi quá mới mẻ. Nàng chẳng từng nói với tôi rằng đối với
Micheal thì khó lòng có một sự ràng buộc nào khiến nàng hồi tâm để quay về. Nàng
cũng từng nói với tôi là chồng nàng là người đàn ông rộng lượng và hiểu nàng hơn
ai hết. “Nhưng lý do nào mà em và Kerry lại không ở chung với nhau?” Tôi đem
thắc mắc đó hỏi nàng trong giờ ăn tại hãng.
- Khi một người đàn ông quá hiểu tường tận về người bạn đời
của mình thì sẽ không còn gì để say đắm. Nàng nói mà nhìn tôi với đôi mắt như
muốn cười. Ðó là một kinh nghiệm. Anh ấy là chủ một tiệm rượu nhỏ ở đường số 6.
Vài năm trước công việc buôn bán đang phát đạt và thu nhập hàng ngày có vẻ tiến
bộ trông thấy. Em lúc đó đang ở nhà không đi làm vì không có ai coi chừng thằng
con nhỏ, nó mới được bốn tuổi. Rất ít khi em đi tới tiệm rượu của Kerryl vì anh
biết đường xá ở Downtown rất phức tạp. Trong khi em lái xe “quờ quạng” hơn ai
hết. Một lần có việc cần em chạy đi tìm hắn, mà đáng lý em nên gọi phone trước
mới đúng. Nhưng phone ngoài tiệm đang bận lúc đó. Và anh biết em thấy gì
không?
- Thấy gì?
- Một con mẹ người Mễ nào đó đang ngồi trên đùi của Kerry
và áo quần thì xốc xếch. Em không nói không rằng và đập bể không thương xót
những gì kề cận trong tầm tay. Một mảnh vỡ văng ra từ những chai rượu làm tay em
bị chảy máu. Và xe cứu thương tới. Và sau đó thì... mạnh ai nấy
sống.
Nàng chỉ
cho tôi thấy một vết thẹo nằm dưới cổ tay. Tôi
nói:
- Em dữ quá.
- Em vậy đó. Có thể là bản năng từ những ngày còn nhỏ, khi
em đối diện với những bất trắc...
Ðâu phải ai cũng là một con bướm nhởn nhơ mãi trong khu
vườn đầy ứ những nụ hoa. Một lúc nào cánh bướm sẽ mỏi và nhịp vỗ sẽ không còn đủ
sức làm nên một tín hiệu. Trong khi tôi không còn thời gian để chờ đợi. Tôi hứa
với nàng sẽ từ bỏ cuộc đời độc thân kể từ mùa xuân này để cưu mang nàng và hai
đứa con. Tôi sẽ làm hôn lễ với nàng dù không rình rang nhưng đầy đủ những lễ
nghi trong một nhà thờ công giáo. Có vị linh mục chủ lễ ban phép hôn phối và
chúng tôi sẽ quỳ bên nhau dưới những ngọn nến rực
rỡ.
Tôi không
thể đè nén niềm vui xuống tận đáy lòng. Vì khi nghĩ đến nàng lòng tôi dâng lên
một nỗi hân hoan kỳ thú. Tôi trở thành một người đàn ông mất thì giờ rất nhiều
khi đứng thường xuyên trước tấm gương trong phòng rửa mặt, chỉ để nhìn ngắm dung
nhan mình. Một công việc mà tôi rất ghét từ trước đến nay. Tôi tự tìm mua những
món đồ dành cho một tổ ấm. Những món đồ vặt vãnh, cũ kỹ không xài tôi đem cho ở
Goodwill, và dùng những ngày cuối tuần đi ăn với mẹ con
nàng.
Tình yêu
làm cho người ta vững vàng hơn hay yếu đuối hơn. Tôi ghé thăm nàng thường xuyên
nơi căn phòng nàng thuê ở đường Lamar. Nàng ngược lại cũng hỏi thăm địa chĩ tôi
và đôi khi tạt qua nói là để mượn của tôi một tờ tạp chí, hoặc nhờ tôi chỉ cho
nàng xào nấu một món ăn Việt Nam. Khả năng bếp núc của tôi chỉ đủ dạy cho nàng
món trứng chiên và thịt bò xào trộn với rau muống. Một món mà nàng rất
thích.
Mùa đông
lấp lánh trên mấy con suối chảy quanh co dưới sườn đồi và tiếng chim kêu ít hơn
trên những đụn tranh sau lưng nhà bưu điện. Ðó đây, cảnh vật mang một nỗi buồn
khi tôi lái xe đi về buổi chiều, ngang qua mấy bờ cỏ xám xịt. Qua một con đường
xe lửa nhức nhối nằm đợi những toa tàu. Một cái quán bán đồ fast food nằm khép
nép bên cạnh một sân chơi trẻ con. Nơi đó tôi có thể tìm thấy một vài món mà đôi
lúc tôi có thể đem về tiêu thụ ngay sau một ngày làm việc quần quật ở hãng. Một
ly cà phê chỉ có 59 cent cho bất cứ mọi kích cở Dĩ nhiên, tôi luôn chọn cho mình
một ly cà phê lớn nhất.
Một lần
tôi gặp Kerry tại sân chơi. (Nàng không bao giờ cho tôi có dịp biết mặt chồng
của nàng- nhưng tôi đoán ra Kerry vì thấy anh ta đứng cạnh đứa con trai nhỏ của
nàng). Hai cha con đang chơi ném bóng vào một cái giá bóng rổ. Tôi quên hôm đó
là ngày chủ nhật cuối tháng- thời gian mà Kerry có quyền đến thăm con. Họ quay
lưng về phía tôi và tôi cũng không muốn đứa bé bắt gặp. Có một sự cảm xúc dâng
lên trong tâm hồn tôi khi tôi cầm lấy tiền thối từ người bán hàng. Nhìn dáng
điệu của Kerry cố vươn mình tới trước để đón quả bóng từ con trai, và cách thức
liệng quả bóng làm sao không rơi xa ngoài tầm tay của đứa bé, tôi biết tôi khó
lòng bày tỏ hơn được như vậy. Một người cha biết chăm sóc tốt cho con cái trong
một chuyện nhỏ nhặt thì chắc không phải hoàn toàn là một người đàn ông xấu. Biết
vậy, nhưng tôi vẫn không làm sao giũ bỏ hình ảnh Solani ra khỏi tâm trí tôi. Ðã
không thể quên lãng được mà trái lại tôi lại càng muốn chiếm hữu nàng. Càng lúc,
tôi càng cảm biết được sự ghen tị đang nẩy nở trong tôi từ sau buổi sáng hôm
đó.
Gần Giáng Sinh, tôi hỏi nàng có cho phép tôi mời nàng đi
nhà thờ và sau cùng ghé về nhà tôi ăn bữa cơm tối mừng Chúa ra đời. Nàng trả
lời:
- Không được. Kerry muốn có buổi tối Giáng sinh với hai đứa
nhỏ. Anh biết, trẻ con chưa quen thuộc với không khí thiếu mất một người cha hay
một người mẹ trong gia đình. Chúng không muốn biết lý do cũng như không muốn
nghe mọi lời bào chữa. Vì lỗi lầm luôn thuộc về người
lớn.
Vậy là tôi sẽ ăn lễ một mình trong căn phòng quá rộng rãi
và gặm nhắm nỗi buồn như ngày nào tôi chưa từng quen nàng. Buổi chiều tôi vào
siêu thị tìm mua cho nàng một chiếc áo len cao cổ và hai con gấu nhồi bông cho
hai đứa con nàng. Tôi cũng mua thêm một bình hoa hồng để trang trí căn phòng bớt
hiu quạnh. Nơi một ngã ba dẫn vào khu tôi ở bóng những cây thông có treo đèn màu
xanh đỏ dội xuống đường ánh sáng huyền hoặc. Những vạt sương mù vương vãi đó đây
che lấp hàng rào chung quanh công viên và khi tôi trở về nhà đêm đã qua lâu. Có
ánh đèn trong nhà khiến tôi ngỡ mình quên tắt điện buổi chiều. Nhưng khi cánh
cửa mở ra tôi thấy Solani đang ngồi coi truyền hình nơi ghế sopha. Tôi ngạc
nhiên:
- Em đến bao giờ?
- Chỉ mới đây thôi.
- Không thấy xe em đậu ngoài
sân?
- Em đến đây bằng taxi. Lát nữa anh phải đưa em về. Nàng
cười rạng rỡ khi thấy tôi ngẩn ra. Ðùa thôi. Xe em đậu phía bên kia đường đối
diện với người hàng xóm của anh. Ðể anh bất
ngờ.
- Bất ngờ thật. Mấy đứa con em ra sao? Chúng không biết em
đang ở đây chứ?
- Kerry đưa chúng đi xem phim và bây giờ chắc đang ngồi
trong một tiệm ăn nào đó. Thật tình mà nói, giữa em và Kerry chưa ai thấy tự
nhiên sau một biến cố như vậy. Nhưng không thể làm khác
hơn.
Nàng nói và đứng lên, cùng lúc cánh tay đưa ra nhưng không
thể cản ngăn cái hôn sỗ sàng của tôi. Tôi tưởng nàng mới vừa uống nước bạc hà vì
môi của nàng có mùi vị giống như vậy.
- Anh sẽ không muốn em về, trước khi trời sáng. Em làm anh
đau khổ khi nghĩ rằng em sắp vuột khỏi tầm
tay.
- Có thể như vậy. Ðôi lúc em nghĩ em rất yêu anh. Ðôi lúc
em nghĩ em không thể xa rời hai đứa con em. Chúng vẫn còn yêu mến
Kerry.
- Nhưng không phải em đã dứt khoát vấn đề từ mấy tháng nay?
Và còn lời cầu hôn của anh?
- Mới đầu thì như vậy. Nhưng bây giờ thì câu chuyện có vẻ
theo một chiều hướng khác.
- Tại sao?
- Ðừng hỏi tại sao? Chỉ biết bây giờ em đang ở đây. Tại sao
anh không mời em uống một cái gì đó để đánh đấu một đêm Giáng Sinh êm
đềm?
Nàng nói
vậy. Nhưng khi tôi định rời nàng để đi tìm chai rượu vang thì nàng đổi ý. “Chúng
ta không có thì giờ phải không? Se Tran”. Nàng thì
thào.
Chúng tôi
không biết ai đã kéo ai ngã xuống chiếc giường chật chội trong phòng, trong bóng
tối mờ nhạt thơm mùi nước hoa từ mái tóc nàng. Trong bóng tối đôi mắt nàng quay
nhìn về hướng khác, như hai hướng đời chia xa. Tôi biết từ bây giờ tôi sẽ mất
nàng.
Lâu lắm
rồi, tôi mới biết được tình yêu và sự đau khổ. Phải chi chúng tôi còn thanh xuân
để nghiền nát đời nhau và bù đắp cho nhau mọi bất hạnh cùng mọi lạc thú. Chúng
tôi không thể bơi ngược dòng sông bằng đôi cánh tay mang triệu chứng già nua
trong khi đôi môi run rẩy một quá khứ buồn. Nhưng không phải vì vậy mà thân xác
chúng tôi không hòa nhập nhau được. Vì ngoài sự đam mê, chúng tôi đều có chung
một mẫu số đau khổ.
Nàng đã
qua một thời ấu thơ buồn rầu như tôi. Trên những dấu chân tàn phai và bóng tối
của những tàn cây thốt nốt. Nơi những sợ hãi luôn là kích thích tố làm tăng
trưởng mọi đời sống và cánh đồng chết chôn vùi mọi thanh
xuân.
Bây giờ
nàng và tôi không còn ai dấu diếm những rung động của mình. Chúng tôi phơi bày
cho nhau một phần đời sống quanh co khuất lấp. Và giữa tôi và nàng, không còn
khoảng cách nào để chúng tôi từ chối tham dự vào một vũng lầy hấp hối cuối đời.
Một lần nào nàng nói với tôi tên nàng có nghĩa là một dòng sông. Tôi cũng đang
là một nhánh sông tìm cách chảy xuôi vào định mệnh nàng, nhưng không
thể.
Ðêm khép
nép trên những tàn cây ủ ê bên ngoài và không bao lâu trời sẽ sáng. Mùa đông
không cần khua động những nhát dao nhưng rét mướt làm điếng tê da thịt. Có tiếng
dế kêu râm ran từ một góc tối. Không rền rĩ, nhưng đầy những cáo
trách.
Trong
bóng tối mù căm, nàng mặc quần áo lặng lẽ, nhanh chóng như lúc vuột bỏ ban đầu.
Chỉ còn một mảng trắng màu sữa từ chiếc cổ thanh tân của nàng. Như một đánh dấu
giữa mộng và thực. Solani hôn tôi vội vàng, trước khi tôi kịp vươn cánh tay ra
để níu lại vòng lưng thon thả.
- Good bye, Se Tran. See you
later.
Nàng lìa xa tôi bằng cách thức như vậy. Tôi không kịp nói
lời chia tay. Nàng đang nắm tay vịn cánh cửa, nghiêng về phía tôi. Cuối cùng
cánh cửa mở ra, đóng lại. Ðóng kín niềm hi vọng mới mẻ trong tôi. Nàng đã ở bên
ngoài.
Nàng sẽ đứng lại một chút và cuối xuống cột lại giây giầy
như thói quen. Ði bộ băng qua bên kia đường để đến nơi đậu chiếc xe Nisan Sentra
đen của nàng. Nơi đó có một bụi xương rồng và gió đêm sẽ lau khô dùm nàng những
dòng lệ nếu có. Nàng sẽ vươn vai đi về phía mặt trời sáng mai, nỗi đau đớn lìa
xa dần dà sẽ kéo da non trong tâm hồn son trẻ của nàng. Vì không ai nhớ hoài một
vết thương. Bổn phận làm vợ làm mẹ sẽ làm nguôi ngoai nàng một vài tháng sau.
Dầu gì nàng vẫn còn một gia đình để quay về. Có những ngọn nến chảy miệt mài
dành cho nàng suốt một mùa đông và những mùa xuân kế
tiếp.
Còn tôi? Căn phòng mà tôi và nàng sống qua một đôi giờ hoan
lạc nhìn xuống con đường 183. Ngày cũng như đêm xe cộ lao vun vút không ngừng
như nhịp chảy của cuộc đời. Chỉ có tôi đang bị ném hụt hẫng bên ngoài như một
món đồ tình cờ văng ra khỏi chuyến xe đời chạy vội. “See you later” Làm sao gặp
lại? Ðó không phải là một lời nói qua đường nhưng tôi thấy khó khăn làm sao để
thực hiện lời hứa đó.
Khoảng vài tháng sau tôi bị nghỉ việc vì hãng bị Down.
Phòng nhân viên đưa ra một danh sách những nhân viên không cần thiết cho hãng
trong đó có tôi. Solani vẫn còn ở lại. Tôi không gặp nàng một ít lâu. Lý do vì
tôi phải đi tìm một việc làm mới trước khi mùa đông chấm dứt. Và một lý do khác,
xác thực hơn, là mặc cảm.
Tôi không kịp gởi cho nàng chiếc áo len màu tím tượng trưng
cho một tình yêu buồn. Món đồ không đáng là bao nhưng tôi thấy lòng nặng trĩu.
Buổi chiều tôi lang thang vào trong Mall xem người ta mua sắm, cười nói. Xem
người ta đầu tư lòng tin trên những mặt hàng. Tôi đi qua những nơi mà tôi và
Solani đã từng đi qua trong thời kỳ tiền “trăng mật”. Mùa xuân phồng căng cánh
gió dưới chân cầu Downtown. Những bầy dơi bay về đậu đen một góc phố. Có một vài
đêm tôi không đè nén lòng mình, gọi phone cho nàng. Ðầu giây bên kia tiếng nhắn
từ message yêu cầu tôi để tên lại, chủ nhân về sẽ trả lời. Có cần thiết nêu lên
lý do cho một lần gặp gỡ?
Cho đến một ngày, tôi gặp lại Solani khi tôi bị kẹt xe bên
nầy đường. Tôi có công việc làm trở lại sau hơn sáu tháng ăn tiền thất nghiệp.
Buổi sáng mùa xuân ánh nắng rực rỡ bên cạnh vòi nước bên hông nhà thờ. Con đường
hai chiều dành cho người đi bộ, tôi thấy nàng phía bên kia. Trên lưng nàng mang
một túi xách đeo lưng dành cho người leo núi. Chiếc quần jean màu xanh da trời
dể chìm khuất trong những màu xanh tương tợ. Dòng người đông đảo xô đẩy nàng
tiến về phía trước. Nàng không thấy tôi, dù tôi chỉ cách nàng khoảng hai chục
feet. Mái tóc màu đen của nàng đánh dấu cho tôi biết nàng còn trong đám đông hỗn
độn. Không có vẽ gì báo hiệu cho tôi biết là nàng đi với ai đó. Gương mặt nàng
thoáng hiện ra và một lúc lại bị che mất bởi người đi bên cạnh. Nàng đi những
bước chân dài dọc theo bức tường sần sùi chạm trỗ hình thù Ai Cập. Trái tim tôi
quặn thắt lại và toàn thân như muốn lên cơn động kinh. Một chiếc xe buýt chợt
trờ tới đậu trước mặt tôi. Vài ba người lần lượt trèo xuống đường. Một vài người
chuẩn bị bước lên. Mãi đến khi xe buýt chậm chạp bò đi thì Solani không còn
trước mặt tôi. Tôi dáo dác tìm nàng. Và đèn xanh bật lên, xe tôi phải lao về
phía trước.
Có những mối tình bị chết cạn vô lý trong lòng suối hẹp.
Hay đôi tình nhân tình cờ lạc nhau giữa một ngã ba. Tất cả đều mang một dáng vẻ
bi thiết mà trái tim con người không thể cân đối được. Trên những con đường một
chiều, người ta luôn vẽ những bảng cấm “Do not enter”. Và không ai vượt qua được
những nỗi đau đầm đìa ẩn dấu đàng sau đó những điều dụ hoặc. Một lúc nào đó,
theo thời gian, nụ cười của nàng sẽ mất đi một chút quyến rũ, nhưng sự thương
tổn thì vẫn còn.
Phải mất nhiều năm sau ngày tôi xa Solani, tình yêu mới bắt
đầu trở nên lắng đọng trong tôi. Hai lần tôi nghe tiếng phone của nàng nhưng cả
hai lần tôi đều không muốn trả lời. Lần thứ ba nàng gọi tôi báo tin chồng nàng
vừa mất. Chuyến máy bay gồm có 189 hành khách vừa rớt xuống biển Thái Bình
Dương. Chồng nàng có mặt trong chuyến may bay thảm khốc cuối cùng của thế kỷ.
Tôi an ủi nàng và tôi nhớ mình có gởi đến nhà nàng một vòng hoa phân ưu. Trong
khi tôi loay hoay tìm kiếm địa chĩ nhà quàng để đến chia buồn, tôi tình cờ nhìn
thấy hộp giấy gói chiếc áo len định tặng nàng mùa Giáng Sinh và hai con gấu nhồi
bông nằm chìm khuất trong góc tủ....
No comments:
Post a Comment