ĐẶNG HUY VĂN
(Hà Nội, VN)
(tôi thật buồn khi phải kể ra câu
chuyện gia đình của một cựu chiến binh chạy xe ôm tại bến xe Giáp Bát, Hà Nội.
Anh là một nông dân ở xã Phụng Công, huyện Văn Giang có đất ruộng bị thu hồi
cho dự án Ecopark, vợ anh ta bị suy thận phải chạy thận mấy năm rồi mất, đứa
con gái bị mất tích cách đây hai năm khi mới 12 tuổi, nay chỉ còn lại hai bố
con sống nhờ vào cái xe ôm. Nhân dịp ngày Quốc tế Thiếu nhi sắp đến, tôi xin
trân trọng gửi đến quí độc giả bài viết này)
Em ơi,
Mùng 1 tháng 6
Sắp đến rồi!
Em ở đâu?
Đội thiếu niên của xã
Vẫn chờ em về tham gia văn nghệ
Các bạn ở trường hè năm nào cũng thế
Đến hỏi thăm, em đang ở nơi nào?
Nay ở đâu?
Ơi em gái thương yêu!
Đã hai mùa hè chim họa mi không hót
Hai mùa đông cam không còn ra trái ngọt
Em đã lạc về đâu khi mới tuổi mười hai?
Lúc vào đưa cơm cho mẹ nằm ở bệnh viện Bạch
Mai
Mẹ biết tin rồi đòi về không nằm trong
viện nữa
Bố nghỉ chạy xe ôm vì lại trở trời trái
gió
Bởi những cơn đau ở vết thương
Nơi biên giới năm nào…
Em không trở về
Làm mẹ úa thương đau
Tiền dự án “đền” cho 5 sào
Mẹ chạy thận ở Bạch Mai đã hết
Rồi mẹ lặng lẽ ra đi vào đúng ngày giáp
Tết!
Lúc lâm chung mắt mẹ cứ trân trân
Nhìn mãi xa xăm như đang cố chờ em!
Tuy cao lớn phổng phao
Nhưng còn khờ khạo như em
Thân bé gái dậm trường dạt về đâu ai biết?
Ai dắt em đi đâu đã hai năm biền biệt
Nay trôi nổi nơi nào?
Em ở đâu?
Có lúc anh nghĩ dại
Em đã bị bán sang Tàu
Để làm “vợ” những đại gia
Sáu bảy mươi rững mỡ
Lúc anh lại đoán em sang Kampuchia
Hành nghề trong nhà chứa…
Hay em đang phải làm “nô lệ” bưng bê
Trong các quán phở bình dân
Rồi bị đánh đập hàng ngày
Bầm dập cả xác thân…
Hay em lại bị bán vào
Một đường dây bí mật của các quan?
Như ở trường THPT Việt Vinh.
Nơi Hà Giang heo hút gió
Một lũ quan đầu tỉnh
“xài” cả những em gái nhỏ
Đang còn tuổi học trò
Đáng gọi chúng bằng ông
Ôi “muôn vàn tình thương yêu”
Của quan lớn thật mênh mông!
Mùng 1 tháng 6 này em ở đâu
nếu chưa bị trôi sông?
Về mà xem quê ta giờ đã thành
“thiên đường xanh Ecopark”!
Thiên đường của trẻ thơ
Không phải trong mơ mà thiên đường có thực
Tại Phụng Công, Cửu Cao và ngay xã Xuân
Quan!
Về đi em!
Chỉ cần lượm vỏ lon bia của những kẻ
giàu sang
Không cần mơ cũng đã trở thành “những
thiên thần nhỏ”
Giữa ”thiên đường trên mặt đất” của các
nhà tư bản đỏ
Ôi biết mấy tự hào con cháu đất Văn
Giang!
Nông dân mình nay không còn phải ra đồng
Rượu chè, cờ bạc… quanh năm tha hồ trò
tiêu khiển!
Một sào đất 360 mét vuông “đền” 36 triệu
đồng
Thì có mất nghiệp cả đời cũng đâu cần
lưu luyến
Vì với số tiền này xài đến đời cháu “vẫn
ung dung”!
Tại Xuân Quan vừa rồi dự kiến sẽ “đền”
lên giá khủng
Có lẽ vượt cà sa mạc Sahara, 360 mét
vuông 48 triệu đồng…
Ôi nông dân mình đã bao giờ “sướng” như
thế này không?
Tiền một sào đất, vào bệnh viện xài được
hơn 6 tháng!
Bố dạo này đau luôn lại nhớ em nên cứ
hay nói sảng
Đang nửa đêm kêu lên “Cướp! Cướp! Cướp!
Các con ơi”
Chắc bố mơ ngủ thôi chứ anh nào thấy cướp
Mà không hiểu sao bố cứ kêu lên như thế
mấy tuần rồi?
Mùng 1 tháng 6 năm sau
Nếu còn sống hãy cố trốn vế quê em nhé!
Em đừng lo an ninh vì đã có hàng ngàn
công an bảo vệ
Ecopark sẽ hoàn thành nay mai cho con trẻ
vui chơi
Tha hồ lượm ve chai về đem bán em ơi!
Hà Nội 5/2012
No comments:
Post a Comment