TA VỀ- MƯỢN TỰA THÊM LỜI
TÚY HÀ
(Houston TX)
Ta về * Gia định như biên tái
buồn ngất buồn ngơ buổi chợ tàn
trông lên Gò vấp mờ ải nhạn
ngựa xe ẩn hiện bóng chiều tan
đường Lê quang định như cô gái
giang hồ luống tuổi phấn son phai
ta qua ngõ cũ nhà thi sĩ
Tô thùy yên lại nhớ Ngọc thanh
cứ như tráng sĩ hồi cố quận
mơ dáng người xưa Đinh ngọc liên
Gia định, Đinh gia thời lãng mạn
vẳng nghe hai tiếng ta về
ta về lại bị bùa
trấn yểm
tự dưng không khóc lệ đầy vơi.
nhớ thuở bạn tù kề cận chiếu,
trường trai ngọa thổ khứ niên hề
đêm đêm không ngủ
chia mạt vận
kể chuyện lương sơn đỡ uất hờn
ta về hai chữ đành mượn tạm
viết thêm câu vọng cổ hoài lang.
là người mất nước nhà xiêu ngả
thềm rêu cười khóc hận man man
ta về gọi lại hồn thanh nữ
nhập xác hình ai cũng được mà
xuôi về Bà chiểu
ngày xưa cũ
ngồi giữa hàng xanh
nhớ quán mì
mang tên cây nhãn tên cô chủ
mắt lá răm buồn như khóc ai.
hỏi ra mới biết chồng chết trận
một nách hai con bé dại khờ
nổi lòng hào hiệp như quân tử
một lúc chơi luôn mấy bát mì.
đôi mắt là răm như ngấn lệ
nhà binh thứ thiệt thật có lòng
chuyện kể nghe như là cổ tích
cô chủ ngày xưa phấn bụi hồng
đã đi đâu đó nào ai biết
giữa thời dâu bể có rồi không.
ghé xóm Lăng ông xin một quẻ
thượng hạ gì đâu cũng trống không
bên cầu Hữu nghĩa như vô nghĩa
nhìn xuống lòng sông nước nghẽn dòng
tức mình cởi áo quăng xuống thử
xem sóng nước xưa có nhớ mình
nước nghẽn làm sao xoay vận được
thôi đành lặng tiếng
thở cùng sông.
ta về thăm lại xóm gà xưa
giữa trưa trống vắng gà không gáy
trông sang cây thị ngã ba hờn
chỉ trong ký ức
may ra nhớ
những trận đánh đêm cầu băng ky
người lính cũ
áo hoa dù không mặc
lưng trần lựu đạn một đoản đao
vẫn giương cao ngọn cờ quyết tử
quyết diệt thù
phá chốt, cắt rào
bốn hướng xông lên, bung tuyến lửa
đuổi giặc cứu dân tết mậu thân
giữa phố thị đêm
nghe hoang thú
điên cuồng gào thét, bức tử người
ta kiêu hãnh
đã dự phần tham chiến
cứu được dân và đuổi được thù.
người lính cũ nay về qua xóm cũ
vẫn nhớ vô cùng
màu áo hoa xưa.
nhớ cô bé mắt nâu đẩm lệ
vết kinh hoàng còn vấy dung nhan
đã lặng lẽ ôm lưng người lính trẻ
mặc mồ hôi và máu đỏ loang.
lời cám ơn thốt ra thật nhỏ
sao bây giờ về lại vẫn vang vang.
giữa ngã tư đường
hướng nào còn cây thị
hướng nào còn dấu vết xóm gà
và cô bé mắt nâu thuở ấy
đã về đâu phiêu dạt về đâu
Ta về*, phải nói ta về lại
cứ như tráng sĩ
chưa sang sông
*tựa thơ tô thùy
yên
No comments:
Post a Comment