NGỌN CỎ GIÓ ĐÙA
TÚY HÀ
Nhà ta nắng ngập
vườn xanh cỏ
ngõ trước hồng
hoa cũng trở mình
sân sau cúc lại
khoe màu lá
mơn mởn mượt mà
hơn trúc xanh
xứ người đông mãn
xuân sắp tới
quê việt xuân ta
mới vừa qua
thực lạ ở hai bờ
thương nhớ
đường xa hương mới
vẫn nhớ nhà.
chỉ một góc sân
mà như cả
thẳng cánh cò bay
đồng ruộng xa
có cả cánh diều
biêng biếc tím
lượn nghiêng theo
gió động tình ta
chỉ một cành hồng
vừa hé nụ
mà nghe hương dậy
khắp trùng khơi
chắc mai hoa sẽ
chen màu nắng
hồng má em tôi thắm
sắc đời.
sân sau cúc dại
còn chưa nở
mà sao nghe rộn cả
xuân thu
lại có tiếng than
trong lời gió
thương lá vàng
bay giữa bụi mù
chỉ một giọt
sương trên lá thắm
lung linh sắc nắng
ủ tơ tằm
nhớ luôn cô gái
nương dâu cũ
hái lá vườn xanh,
khẻ cười thầm.
ừ nhỉ! cứ vui em
gái nhé
anh ghé ngang qua
rất tình cờ
dù xưa vẫn yêu
câu hát ví
bây giờ chữ gãy
nát vần thơ
vận nước điêu
linh đời bi hận
lính nhận oan
khiên dỡ khóc cười
làm sao nói hết
cho tròn ý
nhìn góc sân nhà
nhớ chuyện xưa.
hỡi ơi! ai luận
anh hùng sự
xin nhớ dùm ta
lính ngất ngư
dưới ba tấc đất mồ
xanh cỏ
phẩn hận vì chưa
thuộc binh thư
lính thú ngàn đời
là đi trước
phải bước sang
sông giữ thế cờ
chỉ cần nghe lệnh
quân và tướng
khó nói nên câu hạ
bất hồi.
nhìn góc sân nhà
mà nhớ lại
bàn cờ chiến sự lắm
bi ai
buổi sáng chớm
xuân tràn nắng dậy
ta tự hỏi mình,
ta là ai!
là gã mãn phu làm
mất nước
chẳng thể đề danh
lưu thiên thu
là con chốt thí
mà đâu biết
cứ ngỡ rằng ta
chánh chẳng tà.
hỡi ơi! oan khốc
tràn mặt đất
chống kiếm cười
khan hận ngất trời.
No comments:
Post a Comment